Edit: ItzYen (Hạ Yến)
Lời editor: Hôm nay truyện mình không may bị xoá, mình cuống quá đi mất, may là về rồi các bạn ạ =))) không chắc mình chết :(((( các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tầng cao nhất thuộc cao ốc công ty Tô thị, Phương Vũ cầm một túi hồ sơ đang do dự có nên mở ra xem trước một chút hay không. Nếu như là trước kia, đưa đến chỗ tổng giám đốc để xử lý văn kiện, chỉ cần không phải là văn kiện quan trọng, hắn đều cần phải đọc qua một lần, sau khi mình hiểu rõ nội dung bên trong đó, mới có thể cầm vào cho BOSS nhà mình xem qua, như vậy có thể tăng cao hiệu suất làm việc của BOSS hơn.
Nhưng là phần văn kiện hôm nay trong tay hắn là do Trầm thị đưa tới, trước đó Phương Vũ cũng không có nhận được bất kỳ chỉ thị gì của Tô Hàng, cho nên phần văn kiện này hắn không dám mạo hiểm để mở ra.
Lúc Phương Vũ đang do dự, Tô Hàng cũng trùng hợp đi từ bên ngoài vào, khuôn mặt hắn vô cùng bĩnh tình, nhưng toàn thân lại bốc ra sự bực bội, Phương Vũ thấy tình hình này thì càng do dự hơn.
\”BOSS!\” Chu Lâm cùng Lilith cùng đứng lên để cung kính chào hỏi BOSS nhà mình, chỉ thấy người nào đó vào ngày bình thường còn sẽ gật đầu thăm hỏi lại, nhưng lúc này thì mắt lại nhìn thẳng đi tiếp.
\”BOSS sao vậy nhỉ? Giống như bị ăn phải thuốc súng vậy.\” Chu Lâm thấy cửa văn phòng Tổng giám đốc khép lại, cô nàng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Phương Vũ đứng đối diện.
\”Tôi làm sao biết được, giữa trưa tôi không phải ở cùng với các cô sao.\” Phương Vũ nhìn túi hồ sơ trong tay mình một hồi, yên lặng cầu nguyện nói, \”Hi vọng sau khi tổng giám đốc nhìn khung hình xong, tâm trạng có thể tốt hơn một chút.\”
Tô Hàng đi vào văn phòng, tựa cả thân thể vào ghế, trong đầu còn đang vang lên lời nói mà Thương Hoà Hú vừa nói với hắn.
Mang theo 3 tỷ trở về? Chỉ chậm một tháng? Thanh mai trúc mã của Trầm Khê, Kim Đồng Ngọc Nữ bên trong vòng tròn, trước khi Trầm gia xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận hắn ta là con rể của Trầm gia. Làm sao khi mình nghe được thì mình lại giống như một tên thổ phỉ cướp giữa đường vậy nhỉ.
Ha..
Tô Hàng cười một tiếng, cũng không biết hắn đang cười nhạo mình hay là cười nhạo người khác. Hắn chỉ biết rằng, bất kể mình dùng phương thức gì với Trầm Khê, nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ, sẽ không có người nào có thể tách bọn họ ra được.
Thật lâu sau, Tô Hàng dần dần tỉnh táo lại rồi bắt đầu công việc buổi chiều, hắn đưa tay phải ra muốn lấy văn kiện để phê duyệt, nhưng trong lúc lơ đãng thì vô tình nhìn thấy một khung hình đáng lẽ không nên tồn tại trên bàn, sau đó tay phải hắn liền không tự chủ được, liền di chuyển đến hướng bên cạnh tập văn kiện, cầm khung hình tinh xảo tới trước mắt mình.
Ánh mắt hắn dừng trên khung hình, khiến những ký ức vui vẻ nhất của Tô Hàng hiện ra trong nháy mắt. Những lúc hắn nhìn tấm ảnh này, Tô Hàng đều có cảm giác, bãi cỏ khô héo bên ven hồ ngày đó đang chứa đựng những đoá hoa khoe màu đua sắc.


