[Hoàn] Sương Mờ Trên Đảo Hồng Kông – Mộc Lê Đăng – Chương 17: Khiến người ta không khỏi động lòng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Sương Mờ Trên Đảo Hồng Kông – Mộc Lê Đăng - Chương 17: Khiến người ta không khỏi động lòng

Sầm Ni cảm thấy có chút lo lắng khi nghe anh nói.

\”Nếu em tức giận vì tôi đột ngột rời đi vào tối hôm đó, bây giờ tôi có thể giải thích cho em,\” Anh cúi xuống nhìn cô, đôi hàng mi của anh trở nên mềm mại dưới ánh đèn, \”Hôm đó, Fischer đột nhiên đến tìm tôi và nói về một việc công quan trọng, vì vậy tôi mới quyết định bay sang Thụy Sĩ ngay lập tức, nên không kịp quay lại tìm em.\”

\”Vậy việc công của anh đã xử lý xong rồi?\”

\”Ừm.\” Möhgr nhếch mép, \”Xem như là xong rồi.\”

\”Còn việc riêng thì sao?\”

Möhgr nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang dò hỏi.

\”Tại sao anh không ở lại bữa tiệc mừng với Thư Ý?\” Sầm Ni quyết định nói thẳng và hỏi một cách trực tiếp.

\”Gì cơ?\” Möhgr có vẻ thấy câu hỏi của cô khá thú vị.

\”Anh không biết Thư Ý bị dị ứng phấn hoa à? Vậy mà còn tặng hoa hồng cho cô ấy.\”

\”Thư Ý bị dị ứng phấn hoa sao?\” Möhgr hỏi lại cô, vẻ mặt anh tỏ ra rất ngạc nhiên.

\”Tôi không biết sao?\” Anh nói.

\”Tất nhiên là tôi biết anh không biết, nên mới nhắc nhở anh một cách tốt bụng.\”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ \”tốt bụng\”.

Möhgr đột nhiên bật cười, như vừa hiểu ra điều gì đó: \”Sao vậy, em quan tâm à?\”

\”…Tôi quan tâm cái gì?\”

\”Quan tâm đến Thư Ý?\”

Sầm Ni bị chặn họng, không biết đáp lại thế nào.

Không chờ cô trả lời, Möhgr lấy điện thoại ra, bật sáng màn hình, đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt cô.

\”Anh lấy điện thoại ra làm gì?\”

Anh không trả lời, lướt qua danh bạ bằng những ngón tay thon dài, cuối cùng dừng lại ở một cái tên.

\”Tút—tút—tút—\”

Là âm thanh đều đặn vang lên trước khi cuộc gọi được kết nối.

Sau khoảng mười giây, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy.

\”Alo.\” Một giọng nam hơi mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn vang lên.

\”Chưa ngủ à?\” Möhgr chuyển sang tiếng Quảng Đông, giọng điệu của anh tỏ ra rất quen thuộc.

Người kia ngừng lại một chút, có vẻ khó chịu: \”Cậu biết rõ bây giờ ở đây là bốn giờ sáng mà còn gọi đến?\”

Giọng của người đàn ông trong điện thoại rất chuẩn, nghe như người Hồng Kông.

\”Tôi đoán cậu vẫn còn ở văn phòng làm việc.\”

Sầm Ni nhướng mày, tự hỏi người này là ai mà làm việc đến tận bốn giờ sáng?

Người đàn ông bên kia không nói gì, chỉ ừm một tiếng, kèm theo tiếng lật tài liệu, rõ ràng là vẫn đang làm việc.

Möhgr cúi đầu liếc nhìn Sầm Ni rồi mới nói vào điện thoại: \”Lần sau cậu tự lo cho Thư Ý đi, dù công việc có bận đến đâu tôi cũng không giúp cậu nữa, người của mình thì nên tự quan tâm.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.