[Hoàn] Nữ Phụ Ác Độc Muốn Ngoại Tình – Chương 7: Trình Nặc bắt gian Tiêu Như Ngọc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Nữ Phụ Ác Độc Muốn Ngoại Tình - Chương 7: Trình Nặc bắt gian Tiêu Như Ngọc

Băng sương trong mắt hóa thành từng mảnh, Trình Nặc chịu đựng đau đớn nhìn Tiêu Như Ngọc, chờ cô giải thích.

Tiêu Như Ngọc nhìn anh ấy một cái rồi đi vòng qua.

Trình Nặc tự giễu nói: “Tôi suy nghĩ cả đêm, vứt bỏ lòng tự trọng để đến đây. Em lại cùng người khác…”

Tiêu Như Ngọc ngừng lại, cô xoay người, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Vì sao phải vứt bỏ lòng tự trọng để đến đây? Anh có thể giữ lại lòng tự trọng, không phải sao?”

Trình Nặc tức đến đỏ mắt, kéo cô vào trong bóng tối.

Những cảm xúc vô lý ăn mòn anh ấy, Trình Nặc mạnh mẽ nắm lấy ngực Tiêu Như Ngọc, giống như đang véo bánh bao, để lại những dấu tay đỏ trên đó. Tay còn lại bóp chặt lấy vòng eo thon thả của cô, véo mấy lần vẫn chưa thỏa mãn.

“Vừa nãy tên kia động vào chỗ nào trên người em? Có giống như những gì tôi đang làm không?”

Anh ấy duỗi tay sờ xuống huyệt nhỏ, phát hiện dưới váy không có gì cả lại rất dính nhớp. Trong lòng Trình Nặc lập tức nổi giận, cười mỉa: “Chơi ghê phết nhỉ. Hôm qua tôi thật sự đánh giá thấp em rồi. Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ em là một cô gái hồn nhiên thơ ngây, Tiêu Như Ngọc, em chỉ thèm đ* thôi đúng không?”

Tiêu Như Ngọc hơi bực mình phản kháng lại, nhưng không thể nào nhúc nhích được.

“Buông tôi ra… Ưm.”

Trình Nặc nhắm lấy đôi môi anh đào kia, hung hăng cắn xé một hồi. Anh ấy dùng ngón trỏ và ngón áp út xoa nắn cô bé. Lỗ nhỏ vốn đã ướt át nay lại chảy thêm rất nhiều dâm thủy. Cuối cùng, anh ấy không chút thương hương tiếc ngọc dùng ngón giữa và ngón áp út vói vào bên trong thọc vào rút ra, đến khi rút tay ra, bên trên tất cả đều là nước dâm của Tiêu Như Ngọc.

Bởi vì giận dữ nên bên trong có chút khô khốc, bị Trình Nặc đâm thọc như vậy khiến Tiêu Như Ngọc vừa sướng vừa đau. Miệng đau, ngực đau, lỗ nhỏ cũng đau, cô giãy giụa thoát ra khỏi ngực anh ấy, giáng một bạt tai.

Bốp một tiếng, vừa mạnh vừa vang.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Trình Nặc dần nổi lên vết đỏ, giống hệt vết đỏ trên ngực cô.

Trình Nặc dừng động tác lại, lửa giận trong lòng anh ấy giống như bị cái tát của Tiêu Như Ngọc dập tắt.

“Anh là cái thá gì?” Trong mắt cô như có ngọn lửa bùng lên, lạnh lùng nói.

Lúc này Trình Nặc mới phản ứng lại mình vừa mới làm gì: “Thật xin lỗi… Tôi…”

Đánh xong bạt tai này, Tiêu Như Ngọc xoay người vào nhà, bỏ lại Trình Nặc chìm trong ảm đạm.

Tiêu Như Ngọc không cảm thấy mình xuống tay tàn nhẫn.

Cô nhớ tối hôm qua sau khi Trình Nặc nghe mình nhắc đến chuyện làm tình nhân, trước khi ra khỏi cửa, đối phương còn nói một câu: “Tôi không biết mình sẽ suy nghĩ trong bao lâu, nếu tôi không tới, hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Trình Nặc là người kiêu ngạo, có lòng tự trọng.

Đương nhiên anh ấy có thể làm vậy, có quyền làm như vậy. Tuy Tiêu Như Ngọc hơi tiếc nuối, nhưng cô sẽ tôn trọng tuyệt đối suy nghĩ của đối phương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.