Trên da toàn là dấu vết.
Liên Vũ xoa đôi mắt mệt mỏi, một lúc sau mới đi về phía Tiêu Như Ngọc.
Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ lo lắng không biết thật hay giả.
“Như Ngọc, em bị thương nặng quá, không thể ngủ như vậy được.”
Tiêu Như Ngọc không để ý đến Liên Vũ, cánh tay đè lên ngực khiến khe rãnh hiện lên rõ ràng hơn. Dưới sức ép của cô, bầu vú no đủ như sắp nổ tung.
Liên Vũ là đàn ông, nhìn thấy đường cong khe ngực quyến rũ bậc này thì không khỏi ngây người, thằng em trong quần từ từ ngóc đầu dậy.
Hôm nay Tiêu Như Ngọc rất khác.
Gợi cảm quyến rũ pha chút xa cách.
Dù gì cô cũng là vợ mình…
Lúc Liên Vũ nghĩ vậy, tay đã sờ đến bả vai Tiêu Như Ngọc. Da thịt mượt mà như tơ lụa khiến trái tim anh ta nhảy nhót, muốn tiếp tục đi xuống.
Nhưng ngay lúc này, trong đầu Liên Vũ chợt xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ đáng yêu, nũng nịu gọi “anh Liên Vũ”, đầu ngón tay anh ta lập tức co rút lại như chạm phải vật gì nóng hổi.
“Bốp!”
Tiêu Như Ngọc hất tay Liên Vũ ra, mang theo nụ cười mỉa mai không dễ thấy: “Em thật sự không sao, Liên Vũ, anh có thể đừng cản trở em xem phim truyền hình được không? Cảm ơn!”
Liên Vũ ngây người ra: “À được thôi.”
Tiêu Như Ngọc hoàn toàn hết hy vọng.
Liên Vũ, chồng của cô vì người phụ nữ khác mà không dám đụng vào cô.
Không sao cả.
Liên Vũ không dám chạm vào cô, đương nhiên sẽ có không ít người thay anh ta làm việc đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã hết một tháng.
Tần Hủy đột nhiên bị cử đi công tác hai tháng. Tiêu Như Ngọc vất vả sống qua một tháng, thử lần lượt hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác.
“Không chân thật bằng gậy thịt!” Tiêu Như Ngọc trống rỗng lầm bầm lầu bầu.
Không lâu sau, Liên Vũ từ bên ngoài trở về.
Ngửi thấy mùi khói nồng nặc, Tiêu Như Ngọc biết anh ta lại gặp Quách Lâm Lâm.
Liên Vũ thấy Tiêu Như Ngọc mang hoa tươi về nhà, lúc này anh ta mới phản ứng lại.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của bọn họ.
Anh ta nhìn xuống hai tay trống trơn của mình, lại nhìn về phía Tiêu Như Ngọc, chờ cô khóc như vũ bão.
“Thật xin lỗi, Như Ngọc, anh…”
Tiêu Như Ngọc đang cắn hạt dưa, vui tươi hớn hở xem TV, khi phần thú vị kết thúc, cô mới nghi hoặc nhìn về phía Liên Vũ: “Gì cơ?”
Tiêu Như Ngọc thấy ánh mắt Liên Vũ đặt trên bình hoa, lúc này mới hiểu ra anh ta nghĩ gì.
Cô mua bó hoa này từ một người mù để giúp người ta kiếm cơm thôi, không có ý khác.