Thật ra Mộ Diệp thuở nhỏ cũng không hẳn là đứa trẻ gò bó trong khuôn khổ, hắn thực chất có một giai đoạn thích ghét rõ rệt, tính cách thẳng thắn nhưng hung hãn. Sau này, người trong nhà tìm cách kìm chế bản tính đó, cứ hễ biểu lộ một chút yêu thích thì chắc chắn hôm sau chẳng thể gặp lại nữa. Cha và bà nội hắn thờ phụng Phật giáo, không ngoài ý muốn chính hắn cũng bước trên con đường tín đồ.
Và rồi sau này, hắn trở thành một tấm gương con nhà người ta đích thực, không chỉ đẹp trai mà còn xuất sắc về mọi mặt, kỷ luật và trầm tính.
Cha dặn hắn phải biết kiềm hãm bản tính dục vọng mà tu thân, mẹ tặng hắn chuỗi vòng hạt bằng gỗ tử đan.
Lần đầu hắn gặp cậu là vào buổi định hướng dành cho sinh viên năm nhất tại trường đại học.
Nếu phải tìm từ chính xác để mô tả Thúc Hàm Thanh thì hắn sẽ chọn từ dễ chịu, bởi ở cùng cậu rất dễ chịu.
Trước đây Mộ Diệp chẳng rõ tại sao đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho đến ngày gặp được chàng trai trẻ ấy, tựa như trải qua bấy nhiêu năm tháng thì cậu vẫn sẽ mãi xinh đẹp sống động như vậy.
Hắn quan sát Thúc Hàm Thanh nhiều hơn một chút.
Thúc Hàm Thanh cũng dõi theo hắn thật lâu.
Sau đó, người con trai ấy thường xuất hiện bên cạnh hắn, ngay cả bạn bè cũng chọc ghẹo, nào là có vẻ như cậu ấy rất muốn có hắn, vì cậu đã gần như mua chuộc mọi ngươi xung quanh hắn rồi; hoặc là trong số những người theo đuổi hắn thì đây có vẻ được nhất, ngoại hình đẹp còn thông minh, chẳng phải xứng đôi lắm mà sao chưa thấy hắn động lòng nhỉ. Lúc gọi hắn là học trưởng còn dịu dàng đáp lại mà, sao không chấp nhận luôn đi.
Mộ Diệp chỉ im lặng, hắn không thể đáp ứng.
Không ít người đến vì ngoại hình và gia cảnh của Mộ Diệp, song tất cả đều bỏ cuộc trước tính cách của hắn, nói nhẹ thì do hắn ít nói, mà nặng lời thì hắn lạnh lùng.
Chẳng có mấy người kiên trì vì một mối tình mãi không hồi đáp.
Thực ra hắn tò mò muốn biết Thúc Hàm Thanh đến vì điều gì, và Mộ Diệp không tin vào tình yêu, hắn chẳng thể yêu bất kỳ ai. Cha mẹ đã tạo ra hắn từ cuộc hôn nhân vô ái, họ tôn trọng nhau như chỉ quen nhau vài chục năm. Nhưng vào lúc hắn mười tuổi, cha hắn vấp phải cái gọi là tình yêu, bỏ rơi vợ con và tất cả để chạy theo nó.
Hắn không quên được cái ngày mưa xối xả đó, cha dẫn theo người thiếu nữ quỳ dưới mưa cầu xin bà nội cho ông ta ly hôn, vứt bỏ hết thảy dạy dỗ nhiều năm sau đầu. Như điên như dại mà nói ông ta đã thống khổ gần nửa đời rồi, mẹ hắn ôm mặt khóc trong phòng, đôi mắt mờ mịt tựa như đang tự hỏi quá khứ yên bình bấy nhiêu năm đã mang đến đau khổ gì cho ông ta.
Lúc ấy Mộ Diệp đứng một bên nghĩ, đó là tình yêu sao? Biến một người thành một kiểu hoàn toàn khác.
Nửa đêm trời trút nước, giọng nói của cha hắn trở nên khản đặc, người phụ nữ bên cạnh ông ta lịm đi vì cái lạnh, còn bà hắn thậm chí còn không bước khỏi Phật đường nửa bước.