(Hoàn) [Np, Bdsm, Cao H, Hiện Đại] Thiên Sứ Gãy Cánh – Chương 6 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

(Hoàn) [Np, Bdsm, Cao H, Hiện Đại] Thiên Sứ Gãy Cánh - Chương 6

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: Giang Ngư
Tên truyện: Thiên sứ gãy cánh
Lịch đăng: rãnh mới đăng
Thể loại: HE, nguyên sang, hiện đại, ngược luyến tàn tâm, 3P, caoh. [Pls cân nhắc thật kỹ lưỡng trước khi đọc.]
Văn án:
Thạch Thanh Hạ thực tế là một thiên thần.
Tốt bụng, dễ…

#3s
#hvan
#np
#thịt

Cuộc sống của tôi đã bị lệch khỏi quỹ đạo bình thường kể từ lễ Giáng sinh quái dị này.

Không lâu sau khi ăn bánh gato, một cảm giác ủ rũ mãnh liệt lan ra khắp người. Tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ do gần đây bản thân không được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng vừa thả lỏng một chút đã cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.

Thấy dáng vẻ muốn ngủ của tôi, Triệu Nghi Bác quan tâm liền trầm ngâm thu nhận bát đũa tôi đang dọn dẹp.

\”Nếu mệt thì nghỉ ngơi trước đi. Gần đây cũng bởi vì bọn em cô vẫn luôn không thể nghỉ ngơi tốt. Cứ để Hiên cùng em dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn.\”

\”Được.\” Tôi gần như không thể mở mắt nổi, đành phải để đôi song sinh dọn dẹp đống lộn xộn này, nếu không chỉ sợ rằng bản thân mộng mị sẽ làm vỡ bát đĩa mất.

Tôi nghĩ ít nhất mình còn có thể kiên trì lết về đến phòng, rõ ràng tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình, trước khi vào đến phòng khách, mí mắt nặng trĩu và những dòng suy nghĩ hỗn độn khiến tôi hoàn toàn buông xuôi. Chân tôi mềm nhũn, cả người lập tức đổ gục xuống sàn nhà.

Dòng suy nghĩ cuối cùng trước khi tôi gục hẳn: Thực sự rất tệ!

Dường như có một đôi bàn tay to lớn ấm áp kịp thời ôm lấy cơ thể mình, là ai? Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ, bóng tối đã nhanh chóng ập xuống đầu tôi.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, tôi mơ màng mở mắt ra, thần trí còn chưa tỉnh hẳn. Thật kỳ lạ, tại sao cơ thể chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn sau một đêm ngon giấc? Toàn thân trở nên cứng đờ, tay chân cũng không thể nhấc lên được.

Tuy nhiên, rất nhanh tôi liền cảm giác được, tay mình không thể nhấc lên nổi là vì có vật gì đó quấn vào cổ tay, và trên mắt cá chân tôi tựa hồ cũng bị quấn chặt lại.

Tôi nhanh chóng cắn mạnh môi dưới, cơn đau khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.

Tôi nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa nhỏ để phân biệt gian phòng. Nơi này không có đồ đạc gì ngoại trừ chiếc giường tôi đang nằm và những tấm gương bao quanh tường và trần nhà khắp bốn phía.

Điều khiến tôi kinh hãi nhất là bản thân khỏa thân hoàn toàn và tay chân bị trói thành chữ đại [大] trên chiếc giường này.

Đây là đâu? Là ai đã đưa tôi đến đây? Chẳng phải tôi đang đón Giáng sinh ở Triệu gia sao? Đôi song sinh thì sao? Cả hai có ổn không?

Nỗi sợ hãi và lo lắng về tương lai khiến tôi không kiềm lòng mà bật khóc. Tôi chỉ là một sinh viên đại học 18 tuổi bình thường, tôi thật sự không muốn bất cứ điều gì khủng khiếp xảy ra với mình.

Cánh cửa được mở ra, tôi nhanh chóng nhìn về phía cửa. Hy vọng có người đến giải cứu mình, chứ không phải kẻ sẽ đến làm tổn thương tôi.

May quá! Người bước vào là hai anh em sinh đôi.

\”Bác, Hiên, cô ở đây.\” Tôi vui sướng hét lên. Tám phần một trong hai sẽ bị kẻ xấu tóm gọn, mặc dù cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ vị thành niên, nhưng ở những nơi xa lạ, không quen thuộc như thế này gặp được những người thân thuộc vẫn luôn có cảm giác an tâm hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.