[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 75: Thầy Tạ trên bục giảng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 75: Thầy Tạ trên bục giảng

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hành Dữ cầm ảnh tốt nghiệp nhìn bản thân, một lời khó nói hết: \”Bức ảnh này… không đẹp lắm, trường không thể thuê thợ chụp ảnh chuyên nghiệp sao?\”

Tạ Hà đến cạnh cậu cùng xem: \”Chỗ nào không đẹp, không phải khá được rồi sao?\”

Tạ Hành Dữ nghiêm túc: \”Không chụp được vẻ đẹp trai của con.\”

Tạ Hà: \”…\”

Thật đúng là tự luyến không nhỏ.

Tạ Hành Dữ đã tốt nghiệp được một tháng, ảnh tốt nghiệp cũng đã về đến tay họ. Đây là một kỳ nghỉ hè có đủ thời gian nhàn rỗi.

Nhưng cũng không nhàn rỗi lâu lắm.

Tạ Cẩn nhanh chóng tóm con trai đến công ty làm việc. Dù sao cũng đã lao tâm lao lực bồi dưỡng người thừa kế, nào có đạo lý để đó không dùng.

Mà Tạ Hà cũng cố gắng vì sự nghiệp của chính mình. Thầy giáo già năm nay đã về hưu, trước khi về hưu đã đề cử anh với trường học. Mặc dù lý lịch của anh không phù hợp tiêu chuẩn của trường học nhưng trường học vẫn đặc cách cho anh một cơ hội.

Đương nhiên, sẵn sàng đặc cách không phải chỉ do thầy giáo già đề cử. Có lẽ quan trọng nhất vẫn là… Tạ Cẩn quyên góp cho trường một tòa nhà.

Quyên đến rất sướng. Mà với tốc độ phản xạ hình cung của Tạ Hà, rất nhiều ngày sau anh mới biết.

Tạ · không muốn đi cửa sau · Hà cuối cùng cũng chịu thua trước đồng tiền. Luôn có người nói tiền không phải là tất cả, nhưng suy cho cùng, có lẽ là tiền không đủ nhiều.

Hôm nay, Tạ Hà thay một bộ chính trang, đi đến trường học mà Tạ Hành Dữ tốt nghiệp.

Trường học cho anh cơ hội thử giảng bài. Thực ra đây là một quá trình phỏng vấn bình thường, nhưng vì lý lịch của anh không đủ nên yêu cầu đối với bài giảng thử nghiệm cũng tăng lên. Trường học đã mời một vài vị giáo sư đến nghe anh giảng. Nếu anh muốn phỏng vấn thành công thì phải nhận được sự tán thành từ các vị giáo sư.

Thật ra Tạ Hà vẫn có chút căng thẳng. Mặc dù anh có kinh nghiệm mười năm giảng dạy nhưng đối với những vị giáo viên già này có lẽ cũng không đáng để nhắc tới. Hơn nữa anh đã rất lâu không đứng trên bục giảng, trong lòng anh vẫn luôn lo lắng có thể tự nhiên ứng đối hay không.

Có rất nhiều người ngồi ở hàng ghế đầu tiên của giảng đường, phía sau chỉ có lác đác vài người. Tạ Hà thầm nghĩ tìm một phòng học nhỏ không tốt hơn sao mà phải phô trương đến mức này?

Trước khi vào giờ, anh nhập phần giáo án của mình vào máy tính trước. Khi anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy có người đang ngồi một mình ở hàng ghế phía sau. Người nọ dường như cũng nhận ra anh đang nhìn mình, nâng tay vẫy vẫy với anh.

…Tạ Hành Dữ.

Tên nhóc thúi này, không phải bị Tạ Cẩn bắt đến công ty làm việc sao? Sao lại chuồn ra ngoài được rồi?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.