[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 70: Cha con đã rất lâu không đánh con – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 70: Cha con đã rất lâu không đánh con

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Hai người ai cũng không chịu nhường ai, giằng co năm phút rồi cuối cùng vẫn là Tạ Hành Dữ thua trước: \”Được được được, đều là lỗi của con.\”

Tạ Hà đạt được thắng lợi, vừa lòng nói: \”Vốn là lỗi của cậu.\”

\”Chú nhỏ thật là học hư rồi.\” Tạ Hành Dữ vươn tay vén tóc anh ra sau tai \”Không chỉ học được trêu xong liền chạy, còn học được chết cũng không nhận sai.\”

\”Còn không phải do tiếp xúc với cậu lâu rồi.\” Tạ Hà vẻ mặt thản nhiên \”Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Hiểu không?\”

\”Con được tính là \”đèn\” hay \”mực\”?

\”Cậu cảm thấy sao?\” Tạ Hà nắm lấy tay đối phương \”Tôi nghĩ người thừa kế nhà họ Tạ, nên tự hiểu rõ bản thân.\”

Tạ Hành Dữ nhướng mày —— Nghĩa là nói cậu là \”mực\”?

Nếu nói cậu đen, cậu không ngại đen cho anh xem đâu.

Tạ Hành Dữ nghĩ vậy, áp sát lại gần đối phương. Cậu thì thầm bên tai anh: \”Chú nhỏ có câu nói không đúng rồi.\”

\”Cái gì?\”

\”Không chỉ vì tiếp xúc đã lâu, còn bởi vì… khoảng cách với con quá \’gần\’.\”

Tạ Hà khựng lại, nhanh chóng nhận ra mức độ \”gần\” này có thể ám chỉ khoảng cách âm. Anh không khỏi đỏ mặt tía tai, dùng sức đẩy người trước mặt ra: \”Đi ra ngoài đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.\”

Tạ Hành Dữ thành công kéo tỉ số trở lại 1:1, thở dài: \”Thua thì đuổi ngay đối thủ ra khỏi nơi thi đấu, như vậy không tốt lắm đâu?\”

\”Tốt lắm.\” Tạ Hà nằm xuống, yếu ớt ậm ừ \”A mắt tôi đau quá, Tạ Hành Dữ cậu làm gì tôi thế. Tôi muốn báo cáo cho bác sĩ Trương.\”

Tạ Hành Dữ nhìn kỹ thuật diễn cường điệu này của anh, nghĩ đây cũng là học cậu sao? Cậu mới không phải ở cái trình độ này đâu.

Cậu bất đắc dĩ nói: \”Con về làm đồ cho chú ăn, chắc khoảng hơn năm giờ sẽ quay lại. Chú ở đây đợi con.\”

Tạ Hà: \”Ò.\”

Đợi cậu đi rồi, Tạ Hà mới phản ứng lại —— Bây giờ mấy giờ rồi?

Anh bị bịt mắt, không thể nhìn điện thoại và hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.

Anh đành phải ngồi trong phòng chờ một mình. Bởi vì buồn chán nên anh cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp. Vốn dĩ không thấy đói nhưng đợi mãi liền thấy đói bụng.

Khi anh cảm thấy như mình đã đợi cả thế kỷ, cuối cùng Tạ Hành Dữ cũng quay lại.

Anh xoay người ngồi dậy: \”Cậu về nhà làm gì mà lại lâu như vậy.\”

\”Lâu?\” Tạ Hành Dữ hơi bất ngờ \”Mới chưa đến một tiếng, cộng thời gian đi lại và nấu một bữa cơm, đã rất nhanh rồi mà.\”

Cậu vừa nói vừa lật bàn kê từ giường bệnh lên, bày từng hộp giữ nhiệt ra. Cậu chợt nhận ra điều gì đó, trên môi nở một nụ cười: \”Hay là, cảm thấy thời gian con không ở đây đặc biệt khó khăn?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.