BẠN ĐANG ĐỌC
[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…
#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà tức giận trừng cậu, thầm nói ngọt cái quỷ. Anh lấy quần áo đối phương che khuất bản thân. cố gắng không để bị người qua đường nhìn thấy.
\”Không cần xấu hổ như vậy.\” Tạ Hành Dữ hóng hớt không chê chuyện lớn \”Không phải ở nhà rất buông thả sao. Còn chủ động hôn con. Sao vừa ra ngoài lại trở về như trước kia rồi?\”
\”Nói nhảm.\” Tạ Hà nghiến răng nghiến lợi \”Nhiều người như vậy mà cậu cũng có thể hôn được, cậu không cảm thấy chút xấu hổ nào sao?\”
\”Cảm thấy xấu hổ là cái gì, ăn được không?\” Tạ Hành Dữ cố ý giả ngu \”Hình như cũng không đáng giá lắm đâu.\”
Có cái gọi là \”Người không biết xấu hổ là vô địch thiện hạ\”. Thầy Tạ mặt mỏng gặp phải cún nhỏ Tạ mặt dày, cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Anh dùng sức rút tay mình về nhưng không nhúc nhích được tí gì, đành phải đổi biện pháp khác.
Anh uống sạch cốc giấy rồi đưa cho đối phương, ra lệnh: \”Đi vứt giúp tôi.\”
Tạ Hành Dữ nhìn cốc giấy rồi lại nhìn anh. Cảm thấy lòng chú nhỏ đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết*. Cậu nhìn biểu tình của anh đã muốn cào người bên cạnh rồi, đành buông tay ra, dỗ dành: \”Được được được, con giúp chú đi vứt.\”
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết – câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
Tạ Hành Dữ đứng dậy đi vứt cốc giấy, cuối cùng anh cũng có thể rút tay về. Anh thở phào, hơi mệt mỏi đứng lên, đợi sau khi đối phương quay lại thì nói: \”Về nhà thôi.\”
Thật ra tài xế cũng không dám rời đi, lái xe đợi ở ven đường. Hắn sợ bọn họ đột nhiên không muốn đi bộ về mà muốn ngồi xe. Kết quả không đợi được bọn họ lên xe mà được nhét đầy thức ăn cho chó.
Tạ Hà không để ý chiếc xe không xa ở phía sau, tiếp tục đi bộ về nhà. Đến tận khi họ về tới cửa biệt thự chuẩn bị vào nhà thì anh mới nhìn lướt qua chiếc xe đang chuẩn bị rời đi.
Tạ Hà: \”…\”
Không phải chứ.
Cho nên, bọn họ ở ven đường thân mật khắng khít, bị tài xế nhìn thấy toàn bộ?
Thầy Tạ hít sâu đi vọt vào trong nhà. Anh thừa dịp Tạ Hành Dữ không theo kịp đóng sầm cửa lại.
Tạ Hành Dữ ngơ ngác bị nhốt ở ngoài, gõ cửa gọi to: \”Chú nhỏ cho con vào đi, con không mang theo chìa khóa!\”
\”Không được mở cửa cho cậu ấy.\” Tạ Hà uy hiếp quản gia Tần \”Cứ để cậu ấy bị nhốt ở ngoài đi.\”
Lão Tần có chút khó xử: \”Đây…\”
Tạ Hà cởi khăn quàng cổ, đổi áo rồi về phòng của mình. Lão Tần do dự ở cửa năm phút —— Nghe cậu hai không mở cửa cho cậu nhỏ Hành Dữ, nhưng trời lại như vậy ông sợ cậu nhỏ sẽ bị đông lạnh mất. Nhưng nếu mở cửa thì sợ làm cậu hai tức giận.