BẠN ĐANG ĐỌC
[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…
#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Những lời nói vừa rồi của Tạ Hành Dữ vẫn còn vọng lại bên tai anh. Những lời ấy dường như biến thành một loại cảm giác khó nắm bắt nào đó, lặng lẽ truyền đến tận đáy lòng.
Tạ Hành Dữ nói không chê anh phiền phức.
Mặc dù được tiểu bối chăm sóc vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghe những lời này, anh rất cảm động. Như thể một vùng cấm chưa từng được đặt chân vào được lặng lẽ mở ra.
Khi còn sống, anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình có thể đặt điều viển vông là \”tình yêu\” vào vấn đề thường ngày. Anh luôn cảm thấy thể chất của mình và hai chữ định mệnh là vô duyên. Khi còn là học sinh không nghĩ đến, sau này đi làm cũng không nghĩ đến. Dần dà thói quen thành tự nhiên, anh không còn nghĩ đến phương diện này nữa.
Tạ Hành Dữ đã đánh vỡ thói quen thành tự nhiên này của anh.
Có lẽ trong gia yến ngày hôm đó, khi bị cậu hôn môi trong nhà vệ sinh, ổ khóa trong trái tim anh đã được mở ra. Chỉ là để nó treo không ở đó, mặt ngoài vẫn duy trì \”cấm đi vào\”.
Yêu đương sao.
Cùng Tạ Hành Dữ?
Nếu không xem cậu thành cháu trai, không xem cậu thành học sinh, chỉ xem cậu như một người bình thường sẵn sàng đối xử tốt với anh, hình như… không có gì là không thể chấp nhận được.
Tạ Hà suy nghĩ hồi lâu, tốc độ suy nghĩ ngày càng chậm lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Mắt anh vẫn còn hơi khó chịu sau ca phẫu thuật laser, nửa đêm muốn dụi mắt. Mà vì đang trong mơ nên hành vi thân thể của anh không bị não bộ điều khiển, từ \”muốn\” nhảy thẳng sang \”thực hiện\”, bỏ qua bước đánh giá việc này nên hay không.
Kết quả anh vừa mới từ trong chăn vươn tay ra, còn chưa kịp chạm vào mi mắt thì đột nhiên bị nắm chặt cổ tay.
Tạ Hà bừng tỉnh, cũng vì bừng tỉnh nên tim đập nhanh hơn. Anh trợn tròn mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, dựa vào nhiệt độ đoán hẳn là Tạ Hành Dữ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vì ánh sáng mờ mờ nên anh không nhìn được đối phương có đang thức hay không. Anh đành khẽ tiếng gọi cậu: \”Hành Dữ?\”
\”Không được dụi mắt.\”
Giọng nói của Tạ Hành Dữ rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống như lúc vừa mới tỉnh dậy. Tim Tạ Hà không khỏi nhảy dựng lên: \”Không lẽ… cậu vẫn luôn không ngủ?\”
\”Con không ngủ được.\” Tạ Hành Dữ nói rất khẽ, như không nỡ phá vỡ sự an tĩnh của ban đêm \”Con không yên tâm.\”
Tạ Hà mím môi, không hề nghĩ đến đối phương không hề ngủ, trong lòng có chút áy náy: \”Mấy giờ rồi?\”
\”Không biết.\”
Trời vẫn chưa sáng, có lẽ khoảng hai ba giờ sáng.
\”Vậy cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi như vậy?\” Tạ Hà thở dài, thu tay vào trong chăn \”Tôi không dụi, cậu nhanh ngủ đi. Ngày mai cậu không đi học sao?\”


