BẠN ĐANG ĐỌC
[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…
#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
\”Đừng… Đừng như vậy.\” Khương Hoài lùi về phía sau theo bản năng, sợ giây tiếp theo sẽ bị đối phương đấm vào mặt mình \”Bình tĩnh một chút, cậu đừng có phá hủy cái bệnh viện này. Chú nhỏ cậu còn đang trong quá trình kiểm tra đấy.\”
Vừa nghe được hai chữ \”Chú nhỏ\”, hai tay nắm chặt của Tạ Hành Dữ chậm rãi buông lỏng ra. Cậu kiềm chế lại xúc động: \”Yên tâm, sẽ không coi chú thành Phạm Kiệt để đánh.\”
Khương Hoài thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới kịp phản ứng lại: \”Không đúng, cậu thực sự muốn đánh gã à?\”
Tạ Hành Dữ không nói nữa.
Thời gian đã khuya, hai người vẫn luôn chờ ở ngoài phòng bệnh cho đến tận khi bác sĩ Trương gọi bọn họ vào.
Tạ Hành Dữ nín thở, khóa chặt ánh mắt vào bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương bị nhìn đến sởn cả da gà, xấu hổ cười cười: \”Sao lại nhìn tôi như vậy?\”
\”Khuyên anh nên cân nhắc cẩn thận lời nói.\” Khương Hoài nửa đùa nửa thật nhắc nhở, vỗ vỗ vai Tạ Hành Dữ \” Người nhà bệnh nhân này hơi dễ kích động —— Hôm nay đã nghe nói vụ bắt được kẻ cưỡng gian rồi phải không? Người đánh gãy chân đánh gãy xương sườn gã chính là vị này.\”
Bác sĩ Trương ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Dữ, người trẻ tuổi vóc người quá cao, đứng ở đó khiến người cảm thấy rất ngột ngạt. Mà Khương Hoài vừa nói, bác sĩ Trương lập tức cảm thấy chân mình bắt đầu đau: \”Cậu đừng làm tôi sợ.\”
\”Không cần để ý đến người này.\” Tạ Hành Dữ bỏ tay Khương Hoài ra khỏi vai mình \”Chú nói kết quả kiểm tra là được.\”
\”À, kết quả kiểm tra là có một vết nứt trên võng mạc nên khiến mọi vật mờ đi và bị loang loáng trước mắt. Cần phải dùng laser để nối lại, bây giờ vấn đề vẫn chưa phải quá lớn, điều trị kịp thời là được.\”
\”Vết nứt?\” Tạ Hành Dữ nhíu mày \”Bây giờ vấn đề vẫn chưa quá lớn, vậy sau này sẽ là vấn đề lớn?\”
Nghe thấy giọng điệu khẩn trương này, bác sĩ Trương nhìn cậu rồi lại nhìn Tạ Hà. Bỗng nhiên hiểu ra \”Người nhà bệnh nhân\” có nghĩa gì, vội giải thích: \”May là các cậu đến vẫn còn kịp, không để thành bong võng mạc. Trong cái rủi có cái may, một khi để phát triển thành bong võng mạc, nghiêm trọng nhất sẽ dẫn tới mù.\”
Nghe được từ \”mù\”, Tạ Hành Dữ lập tức cứng người.
Khương Hoài điên cuồng nháy mắt với bác sĩ Trương ra hiệu đừng nói nữa, bác sĩ Trương nhanh chóng bổ sung: \”Không không, cậu không cần lo lắng. Không phải đã kịp thời phát hiện để điều trị sao, điều trị xong thì không sao nữa rồi.\”
Tạ Hành Dữ thở ra một hơi: \”Khi nào làm?\”
Bác sĩ Trương nào dám kéo dài đến ngày mai, lập tức nói: \”Ngay bây giờ.\”
Hắn đứng dậy gọi Tạ Hà: \”Cậu đến phòng này cùng tôi.\”
Tạ Hà vẫn ngồi ở đó, sau khi tháo kính ra thì không nhìn rõ, giờ đồng tử giãn ra càng không nhìn rõ nữa, cả người ngẩn ra, không biết đối phương nói rốt cuộc là phòng nào, mê man nói: \”Gì cơ?\”


