[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 46: Cho phép cậu hôn tôi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 46: Cho phép cậu hôn tôi

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Khi mọi người về đến nhà, Tạ Hà nhanh chóng tách ra khỏi Tạ Hành Dữ, đi sang bên cạnh thay áo đổi giày.

Tạ Hành Dữ thấy anh như vậy rất thú vị: \”Chú nhỏ là cây xấu hổ sao, vừa chạm vào là trốn?\”

Tạ Hà tức giận trừng mắt nhìn cậu, ý bảo đừng nói linh tinh trước mặt Tạ Cẩn. Quả nhiên, Tạ Cẩn lập tức nhìn họ, ánh mắt muốn nói lại thôi, biểu tình rất kỳ lạ.

Tạ Tu Quân trở về chỗ ở của mình. Tạ Hà vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường, về phòng mình chợp mắt. Anh vừa nằm xuống giường thì nghe thấy Tạ Hành Dữ nói: \”Đúng rồi chú nhỏ, ngày mai chú đến chỗ bác sĩ Khương khám lại một chút.\”

Tạ Hà mở mắt ra, khó hiểu nói: \”Tôi còn phải khám lại sau khi đã khỏi viêm phổi sao?\”

\”Đương nhiên, ai bảo chú bệnh nặng như vậy, kéo dài tận một tháng mới khỏi. Đi kiểm tra một chút, bọn con cũng yên tâm hơn.\”

Tạ Hà liếc nhìn cậu một cái, thầm nói cún nhỏ này vừa được cho chút ánh mặt trời là bừng sáng hết cả lên. Anh chỉ hơi yếu thế chút thôi là tên nhóc này sẽ lên mặt ngay, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: \”Không phải vì cậu sao?\”

Tạ Hành Dữ khựng lại, lập tức nhận ra mình đã nói sai rồi. Cậu nhận sai với vận tốc ánh sáng: \”Con sai rồi, chú nhỏ.\”

Tạ Hà tìm lại được địa vị cho bản thân, không so đo với cậu nữa, nghiêng người: \”Tôi ngủ đây.\”

*

Buổi chiều ngày hôm sau, Tạ Hành Dữ đưa Tạ Hà đến bệnh viện.

Bọn họ mang cả mèo đi cùng. Mèo con trong nhà đã hơn hai tháng, đã đến tuổi có thể tiêm vaccine phòng bệnh. Mèo lớn qua thời kỳ cho con bú sữa, cũng cần bổ sung vaccine phòng bệnh. Bệnh viện thú cưng lại tình cờ ở ngay gần bệnh viện tư nhân chỗ Khương Hoài nên Tạ Hành Dữ muốn mang ba con mèo trong nhà ra ngoài giải quyết một thể luôn. Sau khi giao Tạ Hà cho Khương Hoài, cậu mang mẹ con mèo đen đi tiêm vaccine phòng bệnh.

Tạ Hà cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ không thể giải thích được. Vậy mà Tạ Hành Dữ không ở cùng anh lúc anh khám lại. Bình thường tên nhóc này dính trên người anh không khác gì keo con chó, nhưng lại vắng mặt vào lúc này?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng anh vẫn không hỏi thêm câu nào nữa. Anh phối hợp làm kiểm tra đơn giản với Khương Hoài, tổng cộng không mất đến nửa tiếng. Tạ Hành Dữ nói sẽ đến đón anh, nhưng hiển nhiên là không thể nhanh như vậy.

Đang cân nhắc có nên tự mình về nhà không, Khương Hoài đột nhiên lấy ra mấy tờ đơn trong ngăn kéo: \”Nào, điền cái này một chút.\”

Tạ Hà nhận lấy, nhìn lướt qua câu hỏi bên trên, vẻ mặt càng thêm khó hiểu: \”Khám lại viêm phổi cũng cần điền mấy thứ này sao?\”

\”…À, ừ.\” Khương Hoài gãi gãi mặt, ánh mắt né tránh \”Đây là quy định mới của bệnh viện. Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu phối hợp một chút.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.