[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 45: Vừa bị chạm vào là tê dại cả người – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 45: Vừa bị chạm vào là tê dại cả người

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Hơi thở của Tạ Hành Dữ tràn ngập khắp nơi.

Giữa tầm nhìn mơ hồ, chỉ còn là duy nhất Tạ Hành Dữ.

Tạ Hà bị động đón nhận nụ hôn này. Khác với lần trước cún nhỏ cắn lên môi anh để trút giận, lần này nụ hôn dịu dàng kéo dài khiến người ta không cưỡng lại được.

Tư duy của anh lúc này như ngừng hoạt động, anh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất ——

Hóa ra đây là cảm giác hôn môi à?

Cả hai lỗ tai của anh đã đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, thậm chí còn quên cả cách thở.

Một cảm giác kỳ lạ lặng lẽ lan tỏa trong lòng anh. Anh không biết đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất lạ. Như thể trước giờ anh chưa từng trải qua, như thể một hạt giống được chôn vùi trong lòng anh đã đâm chồi nảy lộc thành chiếc lá mềm mại, phiến lá nhẹ nhàng lướt qua khiến anh ngứa ngáy.

Thầy Tạ chưa bao giờ trải qua cảm tình như vậy trong 35 năm cuộc đời. Sống lại một đời cuối cùng mới gõ vào cánh cửa đã được đóng chặt. Anh không khỏi cảm thấy mình sống quá uổng phí, có lẽ một sinh viên hai mươi như Tạ Hành Dữ còn hiểu những điều này.

Anh bị áp lên tường hôn liên tục hồi lâu, bị đầu lưỡi mềm mại của đối phương xâm nhập vào lãnh địa, bị hơi thở tràn ngập dục vọng chiếm giữ kia bao phủ. Anh cảm thấy mình bị cướp đoạt, bị thống trị. Lúc này đây, đại não của anh không thể suy nghĩ, thân thể anh cũng mất đi khả năng chống cự.

Anh bị hôn đến mức gần như kiệt sức. Tạ Hành Dữ lúc này mới tiếc nuối mà buông anh ra. Giọng nói của cậu rất trầm, mang theo tình cảm và ham muốn khác với mọi khi, thì thầm sát bên tai anh: \”Đừng xem con như đứa trẻ, Tạ Hà.\”

Tạ Hành Dữ không gọi anh là chú nhỏ, mà gọi tên của anh. Tạ Hà run lên, từ đầu đến chân tê dại như bị điện giật. Anh không nhịn được cong lưng xuống, chống vào đầu gối thở dốc: \”Cậu thật… thật quá đáng.\”

\”Nào có quá đáng, chỉ là hôn một chút mà thôi.\” Tạ Hành Dữ cũng cong lưng, cố ý nhìn thẳng vào anh \”Chú nhỏ đúng là chưa từng yêu đương.\”

Tạ Hà xoa xoa khóe miệng, một lúc lâu mới điều chỉnh lại được hô hấp, \”trừng\” mắt nhìn cậu một cái: \”Cậu từng rồi?\”

\”Cũng chưa từng.\”

\”Vậy vì sao cậu thành thạo như vậy?\”

\”Có lẽ là con không thầy dạy tự hiểu?\”

Tạ Hà hít một hơi thật sâu cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, đầu óc vẫn còn có chút rối loạn. Suy nghĩ \”bị cháu trai hôn\” và \”bị học sinh hôn\” nhảy ngang nhảy dọc trong đầu anh, bất kể là cái nào cũng khiến anh cảm thấy kỳ quái.

Nhưng nếu đơn thuần là \”bị Tạ Hành Dữ hôn\”, hình như… không khó chấp nhận đến vậy.

\”Chú cứ thử với con đi?\” Tạ Hành Dữ tiếp tục dẫn dắt anh từng bước \”Nếu chú nhỏ khó xử vì con là cháu trai chú thì có thể không cần phải coi con như cháu trai. Con cũng sẽ không xem chú là chú nhỏ nữa. Như vậy hai chúng ta chỉ là hai người bình thường quen biết nhau, có phải có thể khiến chú buông bỏ gánh nặng tâm lý không?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.