[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 42: Có thể tiếp tục theo đuổi chú nhỏ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 42: Có thể tiếp tục theo đuổi chú nhỏ

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hành Dữ nghẹn họng: \”…Ở nhà, không mang đến.\”

Tạ Hà \”Ồ\” một tiếng rồi không nói gì nữa. Những ngày trước anh đều rơi vào trạng thái tinh thần thiếu năng lượng, không nhận ra chiếc cốc được dùng ở bệnh viện khác với chiếc ở nhà. Hiện tại nhớ đến nên thuận miệng hỏi.

Nhưng Tạ Hành Dữ dường như có suy nghĩ sâu xa hơn: \”Chú nhỏ… thích cốc giữ nhiệt kia như vậy sao?\”

\”Hả?\” Tạ Hà hơi mờ mịt \”Chỉ là quen dùng loại cốc đó, trước đây…\”

Suýt nữa thì anh đã nói ra \”Trước đây đi dạy học anh cũng dùng loại cốc này, giữ nhiệt hiệu quả vừa đủ để anh dạy trong một tiết, rất tiện lợi\”. Anh nhanh chóng mím môi, nuốt nửa câu sau vào bụng. Anh thầm nghĩ bị bệnh đúng là dày vò người, khiến anh suy nghĩ không rõ ràng, chút nữa thì đã nói ra lời không nên nói rồi.

Tạ Hành Dữ không đợi được đoạn sau, nghi hoặc nhìn anh. Tạ Hà không nói nhiều lời nữa: \”Tôi muốn ngủ.\”

\”Được.\” Tạ Hành Dữ giúp anh đắp chăn đàng hoàng \”Con đi tắm rửa, chú nhỏ ngủ ngon.\”

Bởi vì cơ thể thoải mái nên Tạ Hà rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau khi tỉnh lại anh phát hiện ——

Đầu giường có thêm một chiếc cốc giữ nhiệt rất quen thuộc.

*

Bệnh của thầy Tạ kéo dài hai mươi ngày, vì thể chất kém nên hồi phục cũng rất chậm. Sau khi ở bệnh viện suốt một tháng, cuối cùng Khương Hoài cũng đồng ý cho anh xuất viện.

Hôm nay, Tạ Hành Dữ giúp anh làm thủ tục xuất viện, còn tài xế thì đã chờ ở dưới tầng từ sớm. Trong những ngày nằm viện vừa rồi, về cơ bản anh đều nghỉ ngơi, các chức năng cơ thể cũng đã hồi phục một chút, đi lại cũng không cần phải đỡ. Nhưng Khương Hoài vẫn khuyên anh sau khi về nhà rồi thì tiếp tục nghỉ ngơi, không được mất cảnh giác vì đã chữa khỏi bệnh viêm phổi.

Tạ Hà thầm nghĩ kể cả anh muốn buông thả thì Tạ Hành Dữ cũng sẽ không cho anh cơ hội. Trong khoảng thời gian vừa rồi, tên nhóc thúi này trông anh rất chặt. Lúc tinh thần anh đã tốt rồi, anh muốn ngủ muộn một chút cũng không được. Mỗi ngày đều bị bắt đi ngủ đúng mười giờ tối, một phút cũng không thể trì hoãn.

Giờ này phút này, thầy Tạ đã bị giam giữ trong phòng bệnh một tháng cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài. Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc, cảm thấy cảnh vật đã trở nên xa lạ hơn nhiều. Khi anh nhập viện thì mùa hè vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, mà khi anh xuất viện thì trời đã vào thu rồi.

Trong sân viện có vài cây bạch quả, mép lá của chúng đã bắt đầu chuyển vàng.

\”Sao chú nhỏ không lên xe?\” Tạ Hành Dữ thấy anh ngẩn ngơ hồi lâu, bước nhanh về phía trước \”Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm.\”

Tạ Hà bị cậu đẩy lên xe, thầm nói mới đầu tháng mười nghĩa là trời có gió và có chút lạnh thôi, căn bản là chưa đến mức \”lạnh\”. Anh định nói không cần chuyện bé xé ra to như vậy, vừa mở miệng liền bị một trận gió quỷ từ đâu thổi tới, ho khan vài tiếng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.