[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 4: Vẻ ngoài ốm yếu cũng rất mê người – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 4: Vẻ ngoài ốm yếu cũng rất mê người

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Chu Diệp không ngờ anh sẽ đi ra chặn rượu, trên mặt thoáng một tia kinh ngạc, giọng điệu hơi xấu hổ \”Đây là….\”

\”Là chú nhỏ của cháu.\” Tạ Hành Dữ cướp lấy lời trước khi Tạ Hà nói tiếp.

\”Chú nhỏ… A! Là cậu hai Tạ phải không?\” Chu Diệp ra vẻ nhận ra \”Nhìn xem trí nhớ của tôi này, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.\”

Tạ Hà lạnh mắt nhìn gã, trong lòng nghĩ mới hai phút trước còn khua môi múa mép sau lưng mình, bây giờ lại giả vờ không nhận ra, đúng là cái đồ hai mặt. Đến làm quen cùng Tạ Hành Dữ cũng chẳng có ý tốt, vẫn nên nhanh chóng để gã tránh xa Hành Dữ một chút.

Anh uống cạn ly rượu vang đỏ: \”Cậu Chu đã cùng người khác đến đây thì đừng để cho người ta phải sốt ruột chờ đợi.\”

Giọng điệu anh lộ ra xa cách, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa. Chu Diệp ngượng ngùng cười cười, đành phải tự mình uống rượu, nói một câu khách sáo rồi rời đi.

Tạ Hà ngồi lại, nhìn chút rượu vang đỏ còn sót lại dưới đáy cốc: \”Rượu này không tệ.\”

\”Đương nhiên, đây là đồ trân quý của cha đó, hoàn toàn không mua được trên thị trường đâu.\” Tạ Hành Dữ rót thêm rượu cho anh, hạ giọng nói \”Chú nhỏ, vì sao chú lại muốn chắn rượu cho con vậy? Chú cũng không thể uống rượu được mà.\”

Tạ Hà trầm mặc một lúc —— so với việc nói là \”không thể\” thì thà rằng nói là \”không dám\”. Lúc còn sống anh rất ít khi chạm vào rượu và những thứ như này, thỉnh thoảng cũng chỉ nếm thử một ít rượu vang đỏ. Cơ thể hiện tại dù cũng không ra gì nhưng so với trước kia thì vẫn khỏe hơn.

Trong đầu thì suy nghĩ những chuyện khác, anh thuận miệng nói: \”Trẻ nhỏ uống ít rượu thôi.\”

\”…Chú xem con như một đứa trẻ?\”

\”Không thì sao?\” Tạ Hà giương mắt nhìn cậu \”Cậu vẫn là một học sinh, cậu không phải trẻ nhỏ, không lẽ tôi là trẻ nhỏ chắc?\”

Tạ Hành Dữ tương đối không phục: \”Chú nhỏ cũng chỉ lớn hơn con tám tuổi thôi, sao mà lại giống ông cụ non vậy, còn dùng bối phận để áp con.\”

Lúc anh chết cũng không chỉ mới có từng này tuổi, tự nhiên trở lại tuổi 28, đúng thật là anh cảm thấy hơi kỳ quái.

Anh chống cằm bằng một tay, tiếng nhạc trong sảnh lớn quá êm dịu khiến anh kéo dài thời gian suy nghĩ. Khi định thần lại, anh nhận ra rằng mình đã vô thức uống mấy cốc rồi, gương mặt bắt đầu hơi ửng lên.

Anh dùng mu bàn tay dán sát lên mặt mình, đứng dậy: \”Tôi đi vệ sinh.\”

Chờ anh đi rồi, Tạ Hành Dữ mới nhìn sang Chu Diệp ở bên cạnh, đôi mắt hắc bạch phân minh của cậu hơi chuyển động, cao giọng nói: \”Mà chú Chu này, sao không thấy chị gái ở cùng chú lần trước nhỉ?\”

Chu Diệp đang nói chuyện phiến cùng bạn gái, nghe vậy không khỏi cứng ngắc: \”Cái… Cái gì?\”

Tạ Hành Dữ: \”Là chị gái mà lần trước đi dạo phố cùng chú ấy, tầm khoảng một tháng trước, cháu còn chưa kịp đến chào hỏi thì hai người đã đi xa rồi, chú còn mua cho chị ấy rất nhiều đồ luôn —— chị ấy là bạn gái chú sao? Sao lần này lại không đến đây cùng chú thế?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.