[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 39: Hai người lam hòa rồi? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 39: Hai người lam hòa rồi?

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Trời đã khuya, trong viện vắng vẻ càng thêm yên tĩnh. Đèn trên hành lang cũng đã tắt một nửa, ánh sáng càng tối hơn trước.

Mặc dù bệnh viện này có vô số hỗ trợ tài chính sau lưng, không thiếu tiền điện, nhưng cơ bản vẫn cần phải thực hiện việc tiết kiệm năng lượng và giảm rác thải, tắt đèn vào ban đêm cũng để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.

Hiện giờ Tạ Hà là người duy nhất đang nằm viện.

Tạ Hành Dữ và Khương Hoài quay lại phòng bệnh, người trước gật đầu với y tá để ra hiệu cô có thể rời đi. Còn người sau đi đo nhiệt độ cơ thể của Tạ Hà, nhìn thấy dòng chữ \’37.6\’, hắn hơi nhíu mày lại.

\”Lại sốt sao?\” Tạ Hành Dữ nghiêng người nhìn, hỏi khẽ \”Lúc trước không phải đã hạ rồi sao?\”

\”Ngày mai dậy đo lại đi.\” Khương Hoài ghi chép lại \”Đêm nay cậu ở lại đây à?\”

Tạ Hành Dữ gật đầu.

\”Được rồi, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ngủ ở văn phòng.\”

Khương Hoài nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh. Tạ Hành Dữ ngồi xuống bên giường, chậm rãi vuốt ve cuốn nhật ký, cúi đầu, không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt.

Sổ nhật ký cũ nát sờn rách quá nhiều. Đủ mọi thứ từ hai mươi năm qua khắc sâu vào bên trong, đột nhiên lại bị nhiều người lật xem. Vốn cuốn sổ sắp rời ra nay còn càng thêm lung lay rụng rời, như thể chỉ cần chạm vào một chút thì nó sẽ hoàn toàn tan nát.

Cũng như người ở trên giường.

Tạ Hành Dữ tìm một chiếc túi kín, bỏ cuốn nhật ký vào đó cất giữ, rồi dần dần chuyển ánh mắt từ đầu giường sang người Tạ Hà.

Bởi vì bị bệnh, khuôn mặt vốn đã thiếu huyết sắc của anh lại càng thêm tái nhợt. Ngay cả trong giấc ngủ cũng hơi nhíu mày lại, rõ ràng thân thể cũng không thoải mái.

Tạ Hành Dữ nhìn thấy dấu răng mờ nhạt còn sót lại trên môi anh, nhớ đến chạng vạng ngày hôm đó cậu đã ấn chú nhỏ lên xe và cắn chặt môi anh như để trả thù. Khi đó cậu thật sự nghĩ rằng chú nhỏ muốn giết mình, nghĩ rằng tất cả thiện ý đối với cậu trong khoảng thời gian này đều là giả dối. Còn vì vậy mà nói năng không lễ độ với anh, dùng những lời sắc bén khắc nghiệt nhất để châm chọc anh, còn dọa anh nói \”Nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm con.\”

Lúc ấy cậu nói, anh không dùng thuốc ngủ để tự sát mà là dùng để giết người. Nhưng hiện tại, Tạ Hà không hề làm gì ở buổi tiệc rượu, mà còn thật sự muốn uống thuốc tự sát.

Tạ Hành Dữ vừa tưởng tượng đến điều này, trái tim không khỏi thít chặt lại. Khương Hoài vừa nói rằng \” Không chắc bây giờ cậu ấy đã khá hơn, về sau còn có thể tái phạm hay không\”, nếu ngày đó chú nhỏ nghe cậu nói xong bị kích thích nghĩ đến việc tự sát, vậy cậu…

Tạ Hành Dữ nghĩ lại mà sợ, cả người lo lắng bất an. Cậu ngồi thẳng lưng trên ghế như thể một chú chó mắc sai lầm nên tự giác ngồi xổm chịu phạt vậy.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.