BẠN ĐANG ĐỌC
[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…
#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà thật sự không có tinh thần, sau khi ăn cháo xong lại ngủ thiếp đi.
Tạ Hành Dữ ở bên cạnh giường với anh một lúc. Thấy anh đã ngủ say, cậu do dự một lát rồi cuối cùng lựa chọn rời khỏi phòng.
Cậu cau mày đứng ở cửa —— cậu quả thật có thể không quan tâm đến chuyện trang nhật ký kia, nhưng chú nhỏ dường như có điều gì đó muốn nói. Có lẽ nhật ký có thứ quan trọng mà cậu nên biết.
Còn có thứ cậu muốn nhìn vào ngày đó, nửa trang nhật ký còn lại.
Cậu hít một hơi thật sâu, xuống tầng lái xe về nhà.
*
Mặc dù Tạ Cẩn biết em trai bị bệnh nhưng lại đi công tác xa, sớm nhất cũng chỉ có thể vội vàng trở về vào ngày mai. Lúc này trong biệt thự nhà Tạ chỉ còn mỗi lão Tần, đầu bếp và giúp việc đều đã trở về.
Tạ Hành Dữ bước thẳng vào phòng Tạ Hà.
Đã ba ngày không về nhà, cậu cảm thấy gian phòng này trở nên có chút xa lạ. Mèo đen cùng nhãi con của nó đang ngủ trong ổ mèo, hai bé này được lão Tần chăm sóc rất tốt. Nhưng người thu nhận chúng nó lại không ở nơi này.
Cậu dùng sức đẩy tủ quần áo sang một bên, nhích ra xa một chút, nhìn thấy bên dưới có nửa mảnh giấy.
Những nét chữ viết trên giấy còn điên cuồng hơn so với những gì cậu thấy trước đó:
【 Không được! Không được! Không được! Mình không thể giết Tạ Hành Dữ, nếu giết cậu ta mới thật sự kết thúc! Vì sao muốn đẩy mình vào đường cùng, không lẽ mình thật sự không có đường nào khác để đi sao? 】
Những chữ \”Không được\”dường như dùng rất nhiều sức, thậm chí tờ giấy còn bị đầu bút chọc thủng. Tạ Hành Dữ nhíu chặt mày —— Cái gì?
Tại sao nội dung trong trang nhật ký này lại đối lập hoàn toàn với nửa kia?
Cậu lấy lại bình tĩnh, tìm chìa khóa, mở ngăn kéo thứ ba của chiếc bàn cạnh giường, và tìm thấy một cuốn nhật ký đã cũ nát.
Cuốn sổ thật sự quá rách, thậm chí không thể dùng lực để cầm, chỉ cần hơi nghiêng nhẹ một chút sẽ làm những trang giấy rơi. Cậu đành đặt cuốn sách xuống giường, nhanh chóng tìm một nửa trang nhật ký mà mình tìm thấy lần trước, hợp lại hai nửa vào với nhau.
Vừa khít.
Quả thực là cùng một tờ không sai.
Đầu đầy nghi vấn đọc nội dung nhật ký, cậu càng xem biểu tình càng ngưng trọng. Cậu cảm thấy từng câu từng chữ đều khiến da đầu tê dại, hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của chính mình. Chờ đến khi cậu lật sang trang cuối cùng, nhìn đến câu \” Thuốc ngủ này dùng để giết Tạ Hành Dữ, nhưng bây giờ mình muốn uống hết\”, hô hấp của cậu dừng lại, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Cậu gần như luống cuống tay chân khép cuốn nhật ký lại, cầm lên chạy vọt ra bên ngoài. Mặc dù đã được viết cách đây không lâu, nhưng nỗi tuyệt vọng giữa những dòng chữ khiến cậu hoảng sợ, tim cậu như muốn xông thẳng lên cổ họng. Cậu không dám nghĩ thêm một phút nào nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời chạy ra khỏi biệt thự.


