[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 37: Dỗ người một chút – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 37: Dỗ người một chút

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài.

Anh không nhớ rõ trong mơ có điều gì, chỉ biết mình đang mơ và rất muốn tỉnh lại. Nhưng bất kể làm thế nào anh cũng không tỉnh được.

Cơ thể anh quá mệt mỏi, không có chút sức lực nào. Anh phảng phất cảm thấy có người bên cạnh, đầu óc mê man, không hiểu sao cảm nhận được hơi thở người nọ là của Tạ Hành Dữ.

Không đúng, có lẽ Tạ Hành Dữ giờ vẫn đang ở trường. Tên nhóc này đã mặc kệ anh ba ngày rồi, anh còn chưa tìm được lý do thích hợp để giải thích với cậu chuyện nhật ký…

Từ từ.

Chuyện nhật ký…

Anh cần hòa giải với Tạ Hành Dữ, không chỉ để đề phòng cậu hắc hóa, cũng không chỉ để đề phòng sau khi cậu hắc hóa sẽ có thể liên hợp với Tạ Cẩn trục xuất anh khỏi gia môn. Trong tiềm thức anh tựa hồ như còn cất giấu lý do khác, nhưng anh không thể nói được đó là gì. Anh chỉ biết hai ngày nay trong lòng anh rất khó chịu, giống như bị mất đi một thứ gì đó.

Thân thể anh một hai phải tại lúc này rớt dây xích. Rõ ràng anh đã uống thuốc cảm rồi, vì sao vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp? Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, không nên mang thêm phiền cho anh vào lúc quan trọng này.

*Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập

Ý thức của anh đấu tranh dữ dội, cố gắng thoát ra khỏi sự yếu ớt và hôn mê đang kìm hãm anh.

*

Tạ Hành Dữ trông ở bên giường, không lâu sau điện thoại vang lên. Cậu cúi xuống nhìn số điện thoại gọi đến, là Tạ Cẩn đang gọi.

Như thể biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo, cậu hít một hơi thật sâu trước khi nhấc máy: \”Cha.\”

\”Tạ Hành Dữ!\” Giọng nói tức giận của Tạ Cẩn vang lên từ bên kia điện thoại \”Cha mới đi công tác được hai ngày thì Tiểu Hà liền bị bệnh, con làm sao thế này? Có một người thôi cũng trông không được sao! Như vậy còn muốn theo đuổi chú? Cha thấy nhân lúc còn sớm con nên cuốn gói cút đi!\”

\”Cha.\” Tạ Hành Dữ không có biểu hiện gì, chỉ quay đầu lại liếc người trên giường bệnh \”Con đang ở trong phòng bệnh, chú nhỏ đang ở bên cạnh con.\”

Tạ Cẩn lập tức xịt nổ, điện thoại bên kia im lặng mất ba giây đồng hồ mới hạ giọng: \”Bây giờ chú đang tỉnh sao?\”

\”Không, còn đang ngủ.\”

Mặc dù biết em trai còn đang ngủ, nhưng Tạ Cẩn vẫn không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, có chút sốt ruột nói với Tạ Hành Dữ: \”Con đi ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với con.\”

Tạ Hành Dữ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, gọi y tá vào trông hộ. Cậu đứng bên ngoài hành lang không một bóng người tựa lưng vào vách tường, ánh mắt trầm xuống: \”Ở bên ngoài rồi ạ.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.