[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 3: Hình như mình đang lên thuyền giặc rồi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 3: Hình như mình đang lên thuyền giặc rồi

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà không biết vì quản gia \”Thêm mắm thêm muối\” nên anh cả đã sinh ra hiểu lầm đối với mình, anh còn đang vùi đầu trong tủ quần áo chuẩn bị chọn một bộ đồ để mặc vào tiệc rượu buổi tối.

Vừa mở tủ ra, anh đã bị khiếp sợ bởi số lượng quần áo bên trong —— Đây là tủ quần áo của hào môn sao?

Những bộ quần áo này đều do Tạ Cẩn mua cho, đồ mà anh cả tặng cho hắn (nguyên chủ) đều giống như đồ chơi, ngoại trừ nhà cửa, xe cộ, các loại quần áo và phụ kiện, mỗi thứ đều được thiết kế cẩn thận bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, giá cả xa xỉ. Nhưng một khi đã vào tủ quần áo của nguyên chủ, những bộ quần áo này sẽ bị phủi đầy bụi và không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Dường như Tạ Cẩn dốc hết sức diện cho hắn thành một người \”Tỏa sáng không tì vết\”, nhưng nguyên chủ nào có chút cảm kích, hắn không mặc bất kỳ bộ quần áo nào mà anh cả đưa.

Thầy Tạ chưa bao giờ là người thích lãng phí đồ vật, anh chọn quần áo trong tủ nửa ngày, cảm thấy bộ nào cũng đẹp, lập tức lâm vào trạng thái khó khăn lựa chọn. Anh đành phải gọi Tạ Hành Dữ vừa bị mình đuổi đi để nhờ cậu giúp anh quyết định.

Ánh mắt Tạ Hành Dữ đảo quanh người anh: \”Không phải chú nhỏ chưa bao giờ chịu mặc quần áo cha đưa sao?\”

Câu hỏi của Tạ Hành Dữ làm anh bối rối, luôn cảm thấy trong lời nói của cậu nhóc này có ẩn ý gì đó, xụ mặt nói: \”Tự nhiên muốn mặc không được sao?\”

\”Được, đương nhiên được.\” Tạ Hành Dữ cầm lên một bộ tây trang màu trắng: \”Con cảm thấy màu trắng rất hợp với chú nhỏ.\”

Tạ Hà xua tay liên tục: \”Không được, cái này bắt mắt quá.\”

Anh muốn kín tiếng.

Anh chỉ muốn sống một cách yên tĩnh ở thế giới này thôi, không muốn trở thành tâm điểm của mọi người.

Anh không nghe Tạ Hành Dữ, cuối cùng chọn một bộ màu xám nhẹ nhàng. Vừa thay quần áo xong liền thấy đối phương từ đâu lôi ra một cây trâm, chuẩn bị cài vào cổ áo của anh.

Chiếc trâm bạc được đính kim cương, có một tia sáng nhỏ lấp lánh giữa các ngón tay của cậu, có thể thấy đó là một đồ vật có giá trị kinh người. Thầy Tạ tự ý thức được mình không xứng với món đồ trang sức đắt tiền này, nắm lấy tay đối phương: \”Không cần cái này đâu.\”

Tầm mắt Tạ hành Dữ rũ xuống, dừng lại ở đôi tay đang nắm lấy cậu. Ngón tay tái nhợt gầy yếu, dường như chỉ cần dùng một chút sức thôi là có thể bẻ gãy cổ tay, nhìn trông vô cùng mỏng manh.

Cậu thấp giọng nói: \”Sao tay chú nhỏ lại lạnh như vậy… Chú lạnh à?\”

Tạ Hà nóng lòng muốn ngăn cản cậu, không nhận ra hành động này có hơi quá mức thân mật. Vội vàng buông người nọ ra, không tự nhiên rời mắt: \”Không lạnh.\”

Đương nhiên không lạnh, vì bây giờ đang là mùa hè, chỉ là vừa sinh ra anh đã mang thể hàn.

Tạ Hạ không thích ứng được khi tiếp xúc với Tạ Hành Dữ, bây giờ lại càng thêm xấu hổ, dứt khoát xoay người đi vào phòng tắm.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.