[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 28: Chăm sóc chú nhỏ tổ rỗng* – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập - Chương 28: Chăm sóc chú nhỏ tổ rỗng*

BẠN ĐANG ĐỌC

[ Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực ]
Tác giả: Lộc Thập
Editor: Sâm Sâm
WordPress: tumosam.home.blog
Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, hiện đại, niên hạ, đoàn sủng, chủ thụ, HE, 1×1
Thụ cá ướp muối, ôn nhu ngốc ngếch x Công chó săn nhỏ phúc hắ…

#1×1
#chủthụ
#hiệnđại
#niênhạ
#xuyên-qua
#xuyênsách
#đammỹ
#đoảnsủng

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

*Tổ rỗng/tổ trống: Đề cập đến sự trống trải và cô đơn của cha mẹ ở nhà sau khi con cái của họ lớn lên và rời khỏi nhà.

Ánh mắt Tạ Hành Dữ đột nhiên trở nên kỳ quái: \”Đánh nhau? Đánh cái gì, đánh ở đâu?\”

\”Hả?\” Tạ Hà ngẩng đầu, nghĩ đến lời anh nói, ánh mắt cũng thay đổi \”Lại bắt đầu rồi sao?\”

Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, vẻ mặt trong sáng vô tội: \”Rõ ràng con chưa nói cái gì, chú nhỏ lại nghĩ đi đâu vậy?\”

Tạ Hà khiếp sợ —— Tên nhóc thúi này! Bông hoa vàng nhỏ của tương lai Tổ quốc, còn làm ra vẻ ngây thơ thuần khiết!

*Vàng: bên Trung hay dùng màu vàng để nói đến các ấn phẩm khiêu dâm đó

Thầy Tạ hơi tức giận, hiện tại trong đầu học sinh cái gì cũng có, chỉ không có mỗi học tập. Anh trừng mắt nhìn đối phương: \”Khi nào thì bắt đầu đi học?\”

\”Còn mười ngày nữa. Sao vậy, chú nhỏ không đợi được muốn đuổi con đi?\” Tạ Hành Dữ lại vươn tay vuốt mèo \”Tối hôm qua còn nhiệt tình mời con ngủ lại, hôm nay đã lạnh nhạt đuổi con đi. Đúng là một người hay thay đổi.\”

Mèo đen đang mải mê ăn cơm rốt cuộc cũng không trốn tránh cậu nữa, chỉ liếc một cái, tỏ vẻ với cậu \”Con người một vừa hai phải thôi\”.

Tạ Hà đau đầu, tên nhóc Tạ Hành Dữ này rất biết đặt mình vào một vị trí thuận lợi. Rõ ràng vô duyên vô cớ gây rối, nhưng lời từ miệng cậu nói ra lại có thể khiến người ta cứng họng không trả lời được.

Trước kia cũng không phải anh chưa bao giờ gặp được học sinh như vậy, nhưng ít ra khi đó anh có thể dùng thân phận thầy giáo của mình để nói học sinh, bây giờ… Anh dùng thân phận của một người chú nhỏ. Không nói đến việc Tạ Hành Dữ căn bản không sợ, anh còn không phải chú nhỏ của người ta, thay anh trai dạy con, hình như anh không có tư cách đó.

Tạ Hà âm thầm thở dài trong lòng, tạm thời bỏ cuộc việc lấy lại mặt mũi cho mình: \”Ngày mai tôi đi mua thức ăn cho mèo.\”

\”Để chú Tần đi là được, chú nhỏ cần gì tự mình đi.\” Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, cảm thấy lông mèo vô cùng mềm mại, giống như tóc của chú nhỏ vậy.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy ngón tay mình chạm phải thứ gì đó: \”A, hình như trên người con mèo này có bọ chét.\”

\”Mèo hoang, có bọ chét là chuyện bình thường.\”

\”Để con đi mượn ông thuốc đuổi côn trùng.\” Tạ Hành Dữ đứng lên \”Không thì đợi đến lúc bọ chét chạy lên giường rồi cắn làm chú nhỏ dị ứng.\”

Tạ Hà: \”…\”

Anh thật sự yếu đuối như vậy sao?

Tạ Tu Quân không ở cùng bọn họ, tuy rằng đã gần bảy mươi tuổi, nhưng không muốn con trai chăm sóc. Ông ở một căn biệt thự cách đây không xa, chỉ mất năm phút đi đường là đến.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.