(Hoàn) Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo – Chương 10: móng vuốt mèo. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 tháng trước

(Hoàn) Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Chương 10: móng vuốt mèo.

Hãy để lại một vote ủng hộ tinh thần nhé ^^
_______

Phương Hoà bị những thiết bị tinh vi của Lê Chấn làm cho trở tay không kịp, cũng càng cảm thấy khổ sở, cho dù hiện tại thiết bị trong tay Lê Chấn có nhiều thêm gấp đôi, cũng không thể tự cứu bản thân.

Phương Hoà chợt nhớ đến một chuyện, kiếp trước sau mấy năm giằng co cùng mạt thế, căn cứ ở thành phố A dựng lên một cái phòng thí nghiệm, tập chung tất cả các chuyên gia may mắn còn sống sót, chuyên môn ở tất cả các khía cạnh cùng nhau phối hợp nghiên cứu.

Những người đó có thể sử dụng bất cứ kẻ nào như một sản phẩm thí nghiệm mà không hề do dự, nhưng mà tốn thời gian mấy năm cũng không thể làm ra được vắc-xin phòng bệnh giải quyết loại virus này, nhiều nhất chỉ có thể dựa trên máu của một số người mà phát minh ra một loại thuốc mạnh có thể miễn cưỡng chống lại virus, kéo dài quá trình tang thi hoá đến nửa tháng.

Nhưng là, ở thời điểm vốn phải thật khẩn trương này, Phương Hoà ngược lại bị sự bình tĩnh của Lê Chấn trấn an, bàn tay của Lê Chấn phản phất như có ma lực, xoa từng cái lên lưng cậu, thỉnh thoảng còn gãi gãi cổ, rồi vuốt vuốt bụng, khiến cho Phương Hoà toàn bộ mèo đều lười biếng thả lỏng.

Chỉ là Phương Hoà có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lòng bàn tay của Lê Chấn đang giảm xuống từng chút, nhận thức được điều này khiến Phương Hoà khổ sở không thôi, thời gian tang thi hoá của Lê Chấn dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng đặc điểm rõ ràng của tang thi lại không có thay đổi.

Đợi nửa tiếng trôi qua, Lê Chấn ôm Phương Hoà đứng dậy, dụng cụ thiết bị rốt cuộc cũng đã tách và phân tích thành công máu của hắn, trên màn hình kết nối với thiết bị cũng hiển thị một biểu đồ cấu trúc virus phức tạp.

Phương Hoà có thể cảm nhận được, thời điểm Lê Chấn ôm cậu xem đến cấu trúc của virus, tay khẽ siết chặt, gương mặt vốn đã lạnh lại còn lạnh hơn, rõ ràng là đang kiềm nén cơn giận.

Phương Hoà nhìn nhìn màn hình, cái loại kết cấu này hình như có chút quen mắt, có điều với kiến thức của cậu, rất khó để xem hiểu cái loại cấu trúc virus này, Phương Hoà dùng móng vuốt đè đè lên cổ tay của Lê Chấn, meo meo kêu hai tiếng.

Lê Chấn hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xuống, nhìn cánh tay của chính mình càng ngày càng trắng bệch, khoé miệng nhếch lên tia cười khổ.

Biểu tình của Lê Chấn có chút kỳ lạ, Phương Hoà nương theo cánh lay của hắn bò lên trên, cái đầu nhỏ đối diện với Lê Chấn, tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ? Rốt cuộc anh nhìn ra cái gì rồi?

Lê Chấn bình tĩnh nhìn đôi mắt xanh thẫm của Phương Hoà, đôi mắt mèo lộ ra nghi hoặc làm hắn hơi ổn định được tâm tình, duỗi tay xoa xoa đầu mèo con, lấy qua một ống tiêm khác, âm thanh trầm thấp ôn hoà nói, \”Lúa Nhỏ, tao phải cho mày làm thí nghiệm một chút, đừng sợ.\”

Phương Hoà lập tức mãnh liệt gật đầu, phối hợp vươn móng vuốt màu trắng ra.

Động tác của mèo nhỏ làm Lê Chấn khựng lại một chút, đôi mắt sắc bén liếc nhìn mèo nhỏ nhà hắn một cái, sau đó tiếp tục việc trong tay, đè lại móng vuốt, cũng lấy của nó nửa thanh máu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.