[Hoàn] Mùa Tuyết Năm Trước – Lật Liên – Chương 91: Ngốc đúng là có thể lây nhiễm – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Mùa Tuyết Năm Trước – Lật Liên - Chương 91: Ngốc đúng là có thể lây nhiễm

Quý Từ từ nhỏ đã quen nhìn thấy sông ngòi, nên cậu cảm thấy người miền Bắc thật nực cười—một vũng nước lớn cỡ cái chậu rửa mặt mà cũng được gọi là \”biển\”: Tiền Hải, Hậu Hải, Thập Sát Hải…

… Dù rằng bản thân cậu cũng chưa từng thấy biển thực sự, nhưng điều đó không ngăn được cậu muốn cười.

Đến khi cậu phát hiện những cái gọi là \”biển\” này vào đêm đông lại đóng thành một lớp băng cứng, nhảy xuống cũng không đủ để nhấn chìm một người, cậu càng thấy buồn cười hơn.

Biển không dìm chết người, nhưng bồn tắm thì có thể, đúng là kỳ lạ như chính thành phố Bắc Kinh.

Về phần Quý Từ, cậu không có ý định tìm đến cái chết. Thực tế, chuyến đi lần này đến Bắc Kinh của cậu là để tìm người thân.

Nhưng tại sao suýt chút nữa lại mất mạng, cậu hoàn toàn không hiểu, đầu óc non nớt chỉ còn lại sự sợ hãi.

Và cái lạnh.

Con người dù gì cũng là động vật hằng nhiệt, mặc áo mỏng manh đi trong trời âm 20 độ, quần áo lại còn ướt sũng, ai mà chịu nổi?

May thay, chẳng bao lâu, quần áo và tóc cậu đóng thành một lớp băng, tay chân cũng mất cảm giác lạnh. Cậu tìm một cây cầu để ngồi xuống, thậm chí còn cảm nhận được chút thư thái.

Linh hồn nhẹ bẫng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi cơ thể. Não cậu giống như đậu phụ đông lạnh, cảm giác đau đớn ngược lại giảm đi rất nhiều.

Khi mơ màng sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên có ai đó giẫm lên đôi chân đã tê cóng của cậu.

\”Ai đấy?\”

Người nào đó vô ý, nhưng giọng nói lại rất ngọt ngào.

Quý Từ nghĩ mình sắp chết rồi, nên mới sinh ra ảo giác. Nếu không thì tại sao trong tuyết trời lạnh giá này lại xuất hiện một cô bé?

Cô bé bị cậu làm vấp ngã, lăn một vòng trên đất, rồi xoay người lại, nhìn cậu với ánh mắt đầy sợ hãi. Cả người cô được quấn kín như một quả cầu, mép mũ lông viền mềm mại, trông như một cô bé Nga trên hộp bánh quy.

Quý Từ loạng choạng đứng dậy, lắc lư bước về phía cô bé.

Cậu sắp chết cóng, còn cô bé thì được trang bị đầy đủ. Bản năng sinh tồn khiến cậu nảy ra ý định cướp đoạt—trong tự nhiên, động vật hoang dã thường dựa vào tranh đoạt để tích trữ cho mùa đông, Quý Từ không thấy điều đó có gì sai.

Nhưng khi cậu đến gần, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô bé, lại sững sờ một giây.

Rất xinh đẹp.

Còn đẹp hơn cả nhân vật quảng cáo trên hộp bánh quy, đôi mắt đen láy, phản chiếu ánh sáng tuyết nhạt nhòa giữa trời đất. Lạ lùng thay, cô bé dường như không nhìn thấy gì cả.

Khả năng nhìn đêm của Quý Từ tốt hơn người thường, nhưng con phố này cũng không đến mức tối đen như mực. Cậu đứng ngay trước mặt cô bé, vậy mà cô lại như không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hết quay sang đông lại quay sang tây.

\”Em bị lạc đường à?

Mẹ em đâu?

Em cũng không có nhà à?\”

Cậu khàn giọng hỏi.

Nghe tiếng cậu, nét sợ hãi trên khuôn mặt cô bé giảm đi đôi chút. Cô giơ tay, chạm đúng vào bàn tay lạnh buốt của cậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.