[Hoàn] Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét – Chương 9 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét - Chương 9

Thấy Bùi Tuân đồng ý, Hứa Hữu như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cậu gật đầu: \”Tất nhiên rồi, thưa chỉ huy.\” Nói xong thì lập tức rời khỏi vòng tay anh.

Bùi Tuân bị cách gọi đó chọc cười.

\”Vừa rồi em đang làm nũng với anh đấy à?\” Bùi Tuân hỏi. Anh thấy Hứa Hữu buông tay khỏi mình, hơi ấm trong lòng cũng biến mất, cảm thấy có chút luyến tiếc, khoanh tay trêu ghẹo.

Làm nũng?

Hứa Hữu cau mày nổi da gà. So với cái từ dính đầy mùi mẫn ấy, cậu thà gọi đó là trao đổi lợi ích, hoặc là… □□ còn hơn.

Dường như Bùi Tuân rất thích kiểu này.

\”Tôi không làm nũng.\” Hứa Hữu cãi lại nhưng nghe thật sự rất yếu ớt, cuối cùng ngượng ngùng nói bóng gió, \”…Để đổi lại, tối nay tôi có thể giúp anh ngủ ngon một giấc. Ký túc xá chỉ có một mình tôi ở thôi.\”

Dưới ánh sáng lờ mờ, cậu thấy rõ tơ máu trong mắt Bùi Tuân. Cậu không tin trong môi trường áp lực cao của Liên minh quân đội, Bùi Tuân có thể trụ vững với chất lượng giấc ngủ đáng thương như thế.

Đây là bi kịch cả đời bị pheromone chi phối của một alpha, nhất là khi đối mặt với một omega có độ tương thích cao mà không được thỏa mãn d.ục v.ọng, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò kìm nén.

\”Nếu anh không hiểu nhầm, thì đây là lời mời qua đêm đúng không?\”

Bùi Tuân cố ý hỏi, ánh mắt dừng lại ở đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ của Hứa Hữu, lại trêu tiếp: \”Anh nhớ có người trước đây chỉ bị chạm nhẹ đã nổi điên, sao giờ chủ động thế?\”

Hứa Hữu đành thừa nhận, đúng là cậu đang mời Bùi Tuân qua đêm. Có lẽ vì lần trước quá thuận lợi nên cậu muốn tiếp tục thử giới hạn của anh.

\”Nhưng tôi có điều kiện.\” Cậu do dự một lúc, quan sát biểu cảm của Bùi Tuân rồi nói tiếp: \”Nếu nhiệm vụ lần này thành công, có thể tổ chức buổi lễ khen thưởng giữa kỳ như lúc kết thúc khóa học được không… tôi muốn cha mẹ nhìn thấy.\”

Dứt lời, cả khuôn mặt Hứa Hữu đỏ bừng lên vì ngại, cảm giác như một đứa trẻ ôm bằng khen đi tìm sự công nhận của người lớn.

Quá trẻ con rồi. Nhưng Hứa Hữu cũng muốn Bùi Thiếu Vân có thể nhìn cậu bằng ánh mắt như khi nhìn Bùi Tuân.

Bùi Tuân không trả lời ngay mà cười nhẹ, học theo lời Hứa Hữu: \”Vậy anh cũng có điều kiện.\”

Hứa Hữu thấy anh cười như vậy thì chột dạ, cảnh giác hỏi: \”Điều kiện gì?\”

\”Em làm nũng thì anh sẽ đồng ý.\” Bùi Tuân trơ trẽn nói: \”Một hoạt động quy mô lớn chưa từng có như thế này, anh cũng phải tốn không ít công sức đấy. Nên cũng phải có chút ngọt ngào chứ, đúng không?\”

Hứa Hữu biết ngay anh không có ý tốt, Bùi Tuân hình như rất thích nhìn cậu lúng túng, mất tự nhiên.

Sau một hồi tự cổ vũ tinh thần, Hứa Hữu cuối cùng cũng nắm lấy vạt áo Bùi Tuân, lắc hai cái, cứng nhắc nói từng từ một: \”Làm… ơn… đi… mà.\”

\”Vừa lòng chưa?\” Cậu buông tay ngay lập tức, hận không thể độn thổ.

Bùi Tuân có vẻ tâm trạng rất tốt, thoả mãn chỉnh lại góc áo bị Hứa Hữu làm nhăn: \”Lần sau nhẹ tay chút.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.