Lời nói vừa rồi, giọng của Bùi Tuân hạ xuống rất thấp, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng họ tên đầy đủ của Hứa Hữu.
Như thể một bậc trưởng bối đang chất vấn đứa trẻ vô lý gây rối.
Hứa Hữu cứng đờ ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Tuân đang chăm chú nhìn mình, lông mày hơi nhíu lại, có chút ấm ức.
Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu?
Khiến cho sự kích động vừa rồi của cậu, lời khiêu khích hướng về phía Bùi Tuân bỗng chốc trở nên quá đáng và hung hăng. Chẳng lẽ những điều cậu nói sai sao? Có lúc Bùi Tuân thực sự là một tên khốn, giờ lại ra vẻ oan ức làm gì?
Ánh mắt chăm chú của anh khiến Hứa Hữu chẳng thể trốn tránh, cậu vội vàng né ánh mắt, lúng túng đẩy anh ra.
Nhưng Bùi Tuân dường như không hài lòng với sự né tránh đó, tiếp tục tiến lại gần, hỏi: \”Lời vừa rồi em vẫn chưa trả lời anh. Trong lòng em, anh chỉ là tên khốn không còn gì để cứu vớt như vậy sao?\”
Anh tiến lên một bước, Hứa Hữu lùi lại một bước, cho đến khi không thể lùi nữa, chân chạm phải mép bàn.
Hứa Hữu thực sự bị anh ép đến mức phát cáu, chống tay lên ngực Bùi Tuân, cảnh giác với sự tiến lại gần của anh, cảm thấy anh thật sự quá vô lý: \”…Anh cố tình hỏi mà biết rõ câu trả lời.\”
Hai người bọn họ vốn bất hòa như nước với lửa, điều này đến cả người ngoài cũng thấy rõ ràng, Bùi Tuân còn hỏi như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Thế nhưng Bùi Tuân vẫn cố chấp, cứ muốn truy hỏi đến cùng: \”Tôi khốn nạn chỗ nào?\”
Hai người lại đứng rất gần nhau, Hứa Hữu thực sự bị anh ép đến mức chịu không nổi, cuối cùng cũng trút hết bất mãn đã kìm nén bấy lâu, nói ra câu dài nhất từ trước đến giờ:
\”…Tên khốn hay giở trò lưu manh, giả vờ tử tế thích làm màu. Thế nào, nghe tôi mắng như vậy, anh hài lòng rồi chứ?\”
Lời của Hứa Hữu cũng như tính cách cậu, lạnh lùng và cứng nhắc, câu vừa rồi thật ra chẳng có bao nhiêu tính công kích, người ngoài nghe vào chỉ thấy như hai người đang trêu chọc nhau mà thôi.
Kết thúc lời đó chỉ nghe Bùi Tuân bật cười vài tiếng. Hứa Hữu thấy anh cười thì cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: \”Anh cười cái gì?\”
Nét cười trên mặt Bùi Tuân vẫn chưa tan, đôi mắt xanh đậm khẽ cong lên, như thể đặc biệt hứng thú với câu \”tên khốn hay giở trò lưu manh\”, hỏi: \”Anh giở trò lưu manh ở chỗ nào?\”
Hứa Hữu nhìn khoảng cách gần như sát nhau giữa hai người, đôi mắt Bùi Tuân như dán chặt lấy cậu, cảm thấy đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Huống chi tối hôm đó, khi Bùi Tuân rơi vào kỳ dịch cảm, rõ ràng như con sói đói ngửi thấy mùi thịt khát khao hít lấy pheromone của cậu. Cậu đâu phải đồ ngốc, sao có thể không hiểu điều đó nghĩa là gì?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Hứa Hữu trong lòng nổi giận. Người này rõ ràng biết rõ câu trả lời mà còn cố tình hỏi, chẳng lẽ là muốn thấy cậu khó xử để lấy làm trò vui?