Phòng của Hứa Hữu chỉ cách phòng của Bùi Tuân một bức tường, nhưng số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay vì Bùi Tuân hiếm khi ngủ lại ở nhà họ Bùi.
Hứa Hữu đứng trước gương, chậm rãi cởi áo choàng tắm và thay bằng áo ngủ rộng rãi. Trên lưng gầy gò nổi rõ hai bả vai như cánh bướm, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương bả vai đến bên hông.
Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Dù mấy ngày qua đã ép bản thân ăn nhiều hơn, cơ thể vẫn không thêm được chút thịt nào. Cậu vốn phát triển chậm, mãi đến mười chín tuổi mới bắt đầu phân hóa.
Trên xương quai xanh rõ ràng có một chiếc cúc áo quân phục bằng bạc được xỏ thành vòng cổ đeo trên cổ, khắc hình hoa tường vi—biểu tượng của Học viện Quân sự Tường Vi.
Hứa Hữu nhớ lại tai nạn ba năm trước. Khi đó mắt cậu bị thương do vụ nổ, phải che bằng băng, không thể nhìn rõ người đã cứu mình ra khỏi đống đổ nát là ai. Cậu chỉ nhớ lúc đó đã túm lấy tay áo người ấy, làm rơi một chiếc cúc áo lỏng.
Cậu cẩn thận nhét lại chiếc cúc vào trong cổ áo, thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh rất mạnh. Giờ đã không còn sớm, tầng này chỉ có cậu và Bùi Tuân ở. Ngoài anh ta ra, chẳng còn ai có thể gây ra tiếng động lớn như vậy.
Hứa Hữu mở cửa phòng bước ra, thấy trên sàn là quần áo rơi vãi kéo dài từ phòng giặt đến tận cửa phòng của Bùi Tuân.
Cậu càng nhìn quần áo dưới chân càng thấy quen, cúi xuống nhặt lên xem thì thấy đó là áo sơ mi cậu thay ra sau khi tắm. Cửa phòng Bùi Tuân không đóng chặt, chỉ khép hờ, trong phòng tối om, chỉ có một đèn ngủ dịu sáng.
Bùi Tuân nửa đêm lấy trộm quần áo đã thay của cậu làm gì?
Không hiểu sao tim Hứa Hữu đập mạnh như trống, cậu cúi người nhặt từng món quần áo một, từng bước tiến đến trước cửa phòng Bùi Tuân.
Quần. Vớ. Ga giường.
Tất cả đều là đồ cậu đã thay trong mấy ngày qua.
Cánh cửa như đang ẩn giấu một bí mật hấp dẫn Hứa Hữu bước vào. Cậu như bị ma xui quỷ khiến mà đẩy cửa ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, trong phòng tối tăm, trên giường có một đống quần áo chồng chất tạo thành một khối u lớn. Trong bóng ngược sáng, hình như có người đang ngồi quy trên giường, vùi mặt vào đống quần áo để ngửi lấy pheromone còn sót lại.
Dù có chậm hiểu đến mấy, Hứa Hữu cũng nhận ra: Đây là alpha đang trong kỳ dịch cảm, lấy đồ của omega để \”làm tổ\”, mong mùi pheromone còn sót lại giúp xoa dịu trạng thái bồn chồn.
Nhưng rõ ràng Bùi Tuân không ngửi được pheromone của omega cơ mà, sao lại lấy quần áo của cậu để làm tổ?
Lúc này, một cơn gió thổi từ ban công vào khiến cánh cửa đóng sầm lại. Ngay sau đó, mùi trầm hương dày nồng đậm đặc của alpha xộc tới, như muốn cướp đoạt quyền kiểm soát cảm giác của omega.
Tiếng cửa khiến Hứa Hữu giật mình. Người trên giường dường như cũng bị đánh thức, cậu vội quay đầu định bỏ chạy.