[Hoàn] Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét - Chương 10

Khi Hứa Hữu tỉnh dậy, bên kia giường đã trống không, cậu sờ thử thì chẳng còn chút hơi ấm nào.

Bùi Tuân thức dậy sớm hơn cậu. Khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, bên cạnh còn để lại một mảnh giấy.

\”Anh sẽ bảo người mang một cái giường lớn đến. Lần sau anh ngủ ngoài. Đêm qua em suýt rơi xuống đất rồi.\”

Bùi Tuân đã tính cả cho lần sau, ra ra vào vào ký túc xá của cậu cứ như ở nhà mình.

Hứa Hữu bị sự vô liêm sỉ của anh phá vỡ mọi giới hạn, lập tức vo tờ giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, thầm chửi trong bụng: \”Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ.\”

Tuy nói như vậy nhưng hai tai cậu không ngừng nóng lên. Giường quá nhỏ, cậu cố gắng không đụng vào Bùi Tuân, nửa người gần như trườn ra khỏi mép giường, suýt chút nữa là rơi xuống, kết quả lại bị Bùi Tuân ôm vào lòng, giãy thế nào cũng không ra được. Vốn định giữ khoảng cách, cuối cùng hai người lại cứ thế dính chặt vào nhau mà ngủ.

Bùi Tuân giống như cái lò sưởi hình người, cậu bị anh ôm mà nóng đến đổ mồ hôi, lưng thấm ướt một lớp. Hứa Hữu tắm sơ qua một chút, ăn sáng qua loa rồi vội vàng đến trung tâm chỉ huy.

Nhiệm vụ lần này là hộ tống giáp chiến từ nhà máy vũ khí thủ đô đến kho hậu cần tuyến đầu. Trong quá trình đó phải đi qua khu vực trung lập bên thứ ba, địa hình nơi đó hiểm trở phức tạp, có đủ loại người sinh sống, là nơi ẩn náu yêu thích của nhiều tội phạm liên tinh.

Hứa Hữu mặc áo chống đạn, xếp hàng dài đưa thẻ căn cước vào cơ sở dữ liệu. Sau khi hệ thống xử lý xong, bắt đầu chia nhóm ngẫu nhiên.

Không may là Hứa Hữu bị xếp cùng nhóm với Bùi Tư Dụ.

Điểm an ủi duy nhất là họ thuộc tổ cơ động, nhiệm vụ tương đối nhẹ, chỉ cần làm theo chỉ thị từ trung tâm, di chuyển linh hoạt hỗ trợ các hướng.

Hứa Hữu đến bên xe giáp của tổ cơ động thì thấy Bùi Tư Dụ đã ngồi ở ghế lái. Vừa mở cửa bước vào, cửa sổ bên cạnh vốn đóng chặt bỗng được hạ xuống.

Bùi Tư Dụ gần như thò cả đầu ra ngoài, sắc mặt khó coi, bởi vì cậu ta ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc trên người Hứa Hữu, là mùi của anh trai mình.

Là một Alpha, cậu ta theo phản xạ sinh lý mà thấy phản cảm.

Mùi nồng thế kia, ai mà không biết đêm qua hai người họ đã làm gì.

Hứa Hữu không để ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của Bùi Tư Dụ, cậu đã quá quen với thái độ này, chỉ chăm chú đeo tai nghe nội bộ. Âm thanh xác nhận từ thẻ căn cước vang lên bên tai. Cậu ngồi ghế phụ, phụ trách liên lạc với trung tâm chỉ huy, là người điều phối lộ trình.

Hệ thống hiển thị lộ trình. Bùi Tư Dụ mặt lạnh khởi động xe. Hai người im lặng kỳ lạ trong một khoảng thời gian. Cuối cùng Bùi Tư Dụ không nhịn được nữa, bắt đầu chất vấn Hứa Hữu như đang tra khảo phạm nhân:

\”Cậu và anh tôi bắt đầu từ khi nào?\”

\”Cha mẹ có biết chuyện này không?\”

\”Hai người… đã đánh dấu vĩnh viễn chưa?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.