Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 32: Cổ trùng
Bên trong cửa hàng cũng ảm đạm, giống như cố ý giả thần giả quỷ. Chủ cửa hàng là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, thấy vị khách hàng tuấn tú, khí độ bất phàm đi vào, lập tức nhiệt tình nghênh đón: \”Có, có! Muốn cái gì cũng có hết, vị khách này có mắt nhìn, hàng hóa của ta từ Nam Cương, khó có cơ hội gặp qua nha…\”
Sở Ngôn không để ý đến gã, trực tiếp vào trong, thấy trên quầy bày một loạt chai lọ bằng gỗ, sứ, kim loại đều có đủ.
Ông chủ ngửa đầu ra sau, thần bí cười hề hề, cầm một cái bình đẩy đến trước mặt Sở Ngôn, từ bên trong truyền ra âm thanh sột soạt như tiếng côn trùng: \”Khách nhân, đây là Lục chuyển kỳ cổ do Vu Hàm Giáo ở Nam Cương luyện chế! Hê hê… Thế nào, ngài có muốn nhìn một cái không?\”
Cảnh tượng này thật khiến người ta dựng lông tơ, khóe mắt Sở Ngôn giật giật: \”Vu Hàm Giáo?\”
Ông chủ gõ nhẹ lên quầy: \”À! Chính là Vu Hàm Giáo độc cổ tà tông ở Nam Cương, bốn mươi năm trước từng có ý đồ xâm chiếm Trung Nguyên mà không thành! Tuy hiện tại đã suy tàn rồi, nhưng một ít độc cổ vẫn lưu truyền đến nay…\”
\”Ta là cơ duyên đưa đẩy mà có được vài món vật, thừa dịp khách giang hồ tụ tập ở đây, thử xem có thể bán giá tốt không…\”
Sở Ngôn đã hiểu. Từ Trường Thanh Thành đi tiếp về phía nam là rời Trung Nguyên vào Nam Cương, mấy thứ đồ vật như thế này chảy về thành cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ông chủ nheo mắt cười hề hề, xoa xoa ngón tay: \”Ngài muốn mở ra xem thử không? Mời cứ tự nhiên. Chỉ là thứ bên trong có thể gây nguy hiểm… Nói trước, lỡ mà xảy ra chuyện gì, ta không bồi thường tiền thuốc men.\”
Sở Ngôn trầm ngâm một chút, cười khẽ: \”Hừ, ông già, có được thứ độc dược như vậy nhưng không dám tự mình kiểm tra, cho nên mới vội vàng bán đi à?\”
Ông chủ cười hai tiếng, miễn cưỡng thừa nhận.
Sở Ngôn cũng không thèm để ý, xắn tay áo mà mở bình: \”Cũng được, để ta xem.\”
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào, năm ngón tay mảnh khảnh từ phía sau duỗi đến, ấn cái bình lại.
Mặc Nhận không biết đã đứng sau lưng Sở Ngôn từ lúc nào, gương mặt không biểu cảm: \”Chủ thượng, xin cho phép thuộc hạ làm.\”
… Người này xuất hiện không mảy may phát ra một tiếng động, một thân áo đen, da trắng nhợt, vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, khiến ông chủ giật mình thốt lên một tiếng \”Ôi chao\”, suýt nữa ngã khỏi chỗ ngồi.
Sở Ngôn trừng mắt: \”… Ngươi không phải đang chọn kiếm cùng Ảnh Vũ sao?\”
Mặc Nhận cụp mắt không nói một lời, lại vẫn cố chấp mà ấn cái bình không buông tay. Toàn thân y giống như toát ra một câu oán niệm:… Chủ thượng, người thật sự thực không khiến cho người ta bớt lo.
Sở Ngôn giật giật khóe miệng, tâm tình một lời khó nói hết: \”Được được được, để ngươi làm. Ngươi, ngươi cẩn thận một chút…\”