[Hoàn] Lần Đầu Nhận Được Ân Sủng – Chương 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Lần Đầu Nhận Được Ân Sủng - Chương 5

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên khác: Lần Đầu Nhận Được Ân Trạch.
Tác giả: Lưu Thủy Thủy
Thể loại: Cổ đại, song tính, sinh tử, đoản văn, HE, phúc hắc cường thế hoàng đế công x ngốc nghếch song tính mỹ nhân thụ.
Edit beta: Vubinbin1305 – Yi Xiao (Woanz)
Nguồn: Kho tàng đam mĩ…

#codai
#lưuthủythủy
#songtính
#vubinbin1305
#woanz
#yixiao
#đammĩ

Từ trên xuống dưới Nam Uyển này đều không đứng về phía mình, Nguyệt Hoa cực kỳ tức giận, y quyết định không cho cung nữ hầu hạ mình nữa.

Kết quả là, một đám nô tài đuổi theo Nguyệt Hoa khắp sân, khó khăn lắm mới tóm được y, một tên nô tài vô tình mất tập trung lại bị Nguyệt Hoa dùng hết sức bình sinh chạy đi mất, thoáng cái đã không thấy bóng người nữa.

\”Công tử… Công tử…\” – Cung nữ thở hổn hển, nhũn chân đuổi theo khỉ con thành tinh này.

Nguyệt Hoa hừ hừ hai tiếng, không thèm trả lời, cung nữ tỷ tỷ chỉ biết bênh Từ Tu thôi, cùng hắn bắt nạt y, không ai chịu thương y, thế nên y chỉ có thể tự thương lấy mình!

Màn đêm buông xuống, Khương Sạn vừa bước vào Nam Uyển đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập, Nguyệt Hoa trong sân đang chạy nhảy trốn tránh mọi người.

Y nhìn thấy Từ Tu, cơn giận lại bốc lên đỉnh đầu, chạy nhanh về phòng đóng sầm cửa lại.

Bắt nạt y mà còn dám mặt dày tới đây, y nhất định không mở cửa cho hắn, cứ đứng đó đợi cung nữ đuổi đi rồi trách phạt!

Nguyên công công thấy thế không nhịn được run rẩy, thầm kinh hô: \”Ôi, trời ạ…\”

Người khác trông ngóng còn chẳng được, vị công tử này lại dám nhốt hoàng thượng bên ngoài. Đúng là gan to bằng trời!

Khương Sạn xì khinh bỉ một tiếng, phất tay ra hiệu mọi người lui xuống, hắn bước tới cửa: \”Nguyệt Hoa!\”

Bị hai tiếng \”Nguyệt Hoa\” này dọa giật mình, Nguyệt Hoa lại càng giữ chặt cửa, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Khương Sạn đẩy cửa một cái, hắn biết rõ sức lực Nguyệt Hoa không phải đối thủ của mình, nhưng hắn không nóng vội đi vào mà dùng giọng điệu không mặn không nhạt dọa người: \”Mở cửa.\”

\”Không mở!\” – Nguyệt Hoa liếc nhìn qua khe cửa, cung nữ nô tài bên ngoài đang hoảng sợ cúi đầu như con mồi đứng trước thú ăn thịt. Tại sao không ai đuổi Từ Tu ra ngoài?

Tức chết mất thôi! Y tức giận đến mức cả người không còn sức, đầu cũng đau!

Nguyệt Hoa cũng tự biết sức mình kém, không đuổi hắn được. Nếu hắn vào được rồi mà y không đánh lại thì không xong mất!

Khương Sạn nhẹ giọng uy hiếp: \”Muốn vẽ nữa không?\”

Dám lấy tranh ra uy hiếp người ta, Nguyệt Hoa do dự một lúc, tức đến nổi phổi: \”Không vẽ, ta tìm người khác vẽ cho ta!\”

Vừa dứt lời, Khương Sạn siết chặt bàn tay, đẩy cửa xông vào. Một tay hắn ôm chặt eo Nguyệt Hoa, một tay đóng cửa phòng lại.

Nguyệt Hoa kêu gào đánh lên vai Khương Sạn: \”Không cho chàng vào!\”

Dưới chân nhẹ bẫng, y bị Từ Tu ôm ngang lên, hai chân quẫy đạp giữa không trung rồi bị ném xuống giường nhỏ.

Dám hô to gọi nhỏ với hoàng thượng, tội đáng muôn chết. Dám quyền đấm cước đá với hoàng thượng, tội càng không thể tha thứ.

Khương Sạn kéo thắt lưng Nguyệt Hoa xuống, trói hai tay y kéo lên qua đầu.

Nguyệt Hoa sợ hãi nhìn hai tay bị trói, hét lên: \”Thả ta ra! Thả ta ra!\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.