Tô Triêu Vũ phản ứng hơi cứng ngắc nhưng vẫn vâng theo mệnh lệnh, Giang Dương âm thầm tán thưởng hành vi tự động mang roi mây và bản ghi chép đến của cậu. Anh mỉm cười với quân nhân đang đứng thẳng dáng người cao ngất, nói:
– Điều đầu tiên tôi muốn nói: về việc trong quân doanh bàn chuyện yêu đương, là tổng tư lệnh, tôi rất tán thành. Nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên phải có thái độ tự chịu trách nhiệm: bất luận hành vi nào không trong sáng mà trái lại còn ngả ngớn hay cố ý đùa bỡn thì phải dựa vào mức độ nặng nhẹ mà nhận xử phạt hành chính tương ứng. Tôi không chấp nhận một người không có khả năng điều khiển tình cảm và ham muốn của mình mà lại được thăng chức dù với bất cứ lí do nào. Điều này tôi muốn cậu phải nhớ kĩ.
– Dạ, cấp trên. – Tô Triêu Vũ lớn tiếng trả lời.
– Tốt. – Giang Dương bắt chéo chân, nheo mắt nhìn cậu – Kế tiếp thì nói chuyện giữa chúng ta. Tôi đợi lời nói thật từ cậu, trung úy của tôi.
Tô Triêu Vũ phát hiện bản thân bắt đầu phát sinh suy nghĩ thống hận, nhất là bất luận chuyện gì có liên quan đến cái mông sưng đau nhức của mình, nhưng cậu không muốn đợi Giang Dương nói ra mấy câu kiểu như \”Đau đớn có thể trợ giúp cho suy nghĩ\” sau đó thì bản thân hối tiếc không kịp, thế là cậu chỉ suy nghĩ một chốc liền nói:
– Xin lỗi cấp trên, tối nay tôi cũng không có hẹn với ai, nói đúng ra thì tôi có cuộc hẹn cho đến khi hủy bỏ nó, bởi vì… ừm… ngài cũng biết, tôi không có cách nào ứng phó một khoảng thời gian phải ngồi nghiêm chỉnh mà tâm sự. Xin ngài tha thứ, tôi cũng không phải muốn nói dối ngài.
Giang Dương thoáng nở nụ cười, lắc đầu:
– Không, đây là chuyện tư của cậu, tôi luôn luôn cho rằng cấp dưới có quyền sắp xếp thời gian cá nhân dù đang mang thân phận quân nhân, trong 24 giờ đồng hồ bất luận lúc nào cũng phải mang tâm lí sẵn sàng phục vụ như một sự rèn luyện cơ bản trong nghề nghiệp hàng ngày.
– Dạ, cấp trên. – Tô Triêu Vũ sau khi lễ phép trả lời thì tiếp tục thống khổ suy nghĩ.
Cậu phát hiện kì thực không cần roi mây trợ giúp, với tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn ở chỗ này thì cũng đủ hành hạ cái mông sưng đau nhức của mình thêm nhiều.
Giang Dương gõ một ngón tay:
– Tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở cậu: muốn biết rõ ràng bất kể chuyện gì thì tốt nhất là nhớ lại từ đầu. Trong quá trình học tập trước đây, tôi nghĩ thầy giáo của cậu hẳn là quá một lần dạy loại phương pháp nghiên cứu căn bản này, đúng không?
Tô Triêu Vũ tự động nhớ lại thời điểm từ buổi sáng ồn ào đến hồi tưởng mỗi một câu nói mà hôm qua Giang Dương nói với mình.
\”Không có khả năng phán đoán chính xác đúng lúc: 10 roi.\”
A, gặp quỷ, Tô Triêu Vũ trước mắt hiện ra thời điểm buổi sáng cậu oán hận viết số \”70\”, khóe miệng Giang Dương ý vị thâm trường mà cong lên. Lúc đó vì quá tức giận mà cậu quên rằng việc này phát sinh thêm nợ.
– Xin lỗi, cấp trên.
Tô Triêu Vũ cúi thấp đầu nhận sai:
– Tôi nghĩ tôi đã quên ghi lại vì không phán đoán chuẩn xác đúng thời gian mà bị phạt mười roi mây.