Năm 1976, đầu mùa hè, tại một vùng núi xa xôi ở phía Bắc.
Trên núi có một ni viện đã đổ nát, hỏng hóc đã nhiều năm không được tu sửa. Thời trước thì nơi này hương khói lúc nào cũng quanh năm, từ khi Phong trào Vận Đỏ mở ra, không có khách hành hương nào bước vào nơi đây nữa.
Sau mấy lần đập phá cướp bóc, bây giờ chỉ còn một căn nhà có thể ở được, trong ni viện chỉ còn lại hai vị ni cô.
Một nữ ni cô già với một nữ ni cô trẻ tuổi.
Nữ ni cô trẻ tên là Thúy Hoa, năm nay 18 tuổi, là một đứa trẻ bị bỏ rơi được nữ ni cô già Tịnh Không Sư Thái nhận nuôi.
\”Sư phụ?\”
\”Đừng khóc, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Vi sư không yên lòng chính là con. Khi sư phụ viên tịch, con hãy xuống núi tìm một người đàn ông để kết hôn. Chỉ có cách này con mới có thể sống được…\”
Thúy Hoa gật đầu, Tịnh Không Sư Thái không nói nữa, buông tay ra đi.
Sau khi chôn cất sư phụ, Thúy Hoa cõng một bọc nhỏ trên lưng, nhìn lại am ni cô nơi mình đã sinh sống 18 năm, trong lòng có hơi xót xa.
Quyến luyến đi từng bước xuống núi, đi đến chân núi Thúy Hoa mê mang.
Ở phía trước có một ngã ba đường, mình nên đi cái nào?
Thúy Hoa rất bối rối, cô suy nghĩ vài giây rồi đi về con đường ở giữa.
Nhìn những người đàn ông và phụ nữ đang làm việc trên cánh đồng, Thúy Hoa nghĩ, có nhiều đàn ông như vậy, cô ấy nên gả cho ai?
Thúy Hoa mê mang, đôi mắt cô ngập nước vô cùng ngây thơ biểu lộ không biết bây giờ phải làm gì.
Hay là mình cứ đi về phía trước rồi tính?
Thúy Hoa đi về phía trước từng bước một, nếu mệt thì nghỉ một chút rồi mới tiếp tục bước đi.
\”Tại sao lại không có người đàn ông nào?\”
Thúy Hoa nhìn đi nhìn lại, đột nhiên nhận ra ra rằng trong tầm mắt không thấy một người đàn ông nào.
Không có đàn ông vậy mình gả cho ai?
Thúy Hoa định quay trở về, còn đang nghỉ ngơi thì có người đi xe đạp lại đây ở cách đó không xa.
Trần Bưu vừa đạp xe vừa hát Thập Bát Mô, xe đạp không nhanh lắm, khi nhìn thấy một cô gái cột hai bím tóc to ở phía trước, anh giảm tốc độ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Thúy Hoa, Trần Bưu nhìn đến ngây ngốc.
Một đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm vào bộ ngực sóng gió mãnh liệt của Thúy Hoa.
\”ĐM, thật hăng hái, so với vú của quả phụ Lý còn lớn hơn…\”
Trần Bưu lầm bầm lầu bầu một câu, khi xe sắp đến trước mặt Thúy Hoa, anh đang nghĩ về người ta, nhưng cô gái lại mở rộng vòng tay của mình.
Đây là ý gì?
Trông như cô gái gia đình đứng đắn?
Không lẽ cảm thấy mình trông đẹp hơn Phan An, dự định cùng mình làm một nháy?