Đường Phạn tức giận mắng to: \” Cậu không biết xấu hổ! Đừng quên cậu có vợ!\”
\”Đừng giả vờ như không biết tôi và Tống Ngọc rốt cuộc là thế nào chứ?\” Thẩm Uẩn Xuyên cười lạnh.
Tống Ngọc là vợ của Thẩm Uẩn Xuyên, hai người kết hôn ba năm. Người ngoài cho rằng họ là cặp vợ chồng mẫu mực, nhưng Đường Phạn thì biết rõ tình hình thực tế cuộc hôn nhân của họ.
\”Vậy cậu quyết định muốn tranh giành với tôi sao?\” Hắn thở một hơi tức giận, ngực phập phồng dữ dội.
\”Tôi muốn cô ấy.\” Thẩm Uẩn Xuyên im lặng nhìn hắn, \”Cậu hẳn cũng vậy, cho nên tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau, cùng cô ấy ở bên nhau.\”
Đường Phạn nhìn hắn như nhìn kẻ điên: \”Tôi dựa vào cái gì mà phải chia sẻ cô ấy với anh? Anh cũng nói, cảnh trong mơ và hiện thực là hai chuyện khác nhau, trong hiện thực, cô ấy là bạn gái của tôi, bạn gái riêng của tôi!\”
\”Cậu có thể không chấp nhận.\” Thẩm Uẩn Xuyên nhún vai, \”Khi đó tôi sẽ dùng phương pháp của mình để tranh thủ, đêm qua cậu cũng thấy đấy, cô ấy đối với tôi không phải không có chút cảm giác nào, cho nên chưa đến cuối cùng, ai cũng không biết kết quả.\”
\” Cậu!\” Đường Phạn gần như bị hắn chọc tức chết, \”Cậu uy hiếp tôi sao?\”
\”Tôi không có. Tôi chỉ nghĩ làm minh bạch, hai chúng ta tranh giành, cuối cùng đều phải gánh chịu nguy cơ mất đi cô ấy. Nhưng nếu chúng ta hợp tác, có thể vĩnh viễn giữ cô ấy lại bên mình.\”
Thẩm Uẩn Xuyên quá hiểu rõ Đường Phạn, hắn đối với những thứ mình thích đều rất cố chấp và chuyên nhất. Bản thân Thẩm Uẩn Xuyên cũng vậy, cũng chính vì điểm này, hắn đánh cược Đường Phạn sẽ chấp nhận đề nghị của mình.
Quả nhiên, Đường Phạn suy nghĩ một lát, tức giận nói: \”Anh muốn hợp tác thế nào?\”
—
Khi Đường Phạn chạy tới, Khương Nguyễn vừa làm xong kiểm tra.
Trải qua giấc mơ hoang đường như đêm qua, sáng ra lại không nhìn thấy hắn, Khương Nguyễn trong lòng chột dạ. Vừa thấy hắn, nàng bất chấp bên cạnh còn có người, liền nhào vào lòng hắn.
Vẻ bám người như vậy của nàng khiến sự bực bội tích lũy sáng sớm của Đường Phạn tiêu tan không ít, hắn nâng mặt nàng lên hôn một cái.
\”Nhớ em sao?\” Đường Phạn cười hỏi, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu ở khóe miệng.
Trên đời này sao lại có người vừa đẹp trai vừa đáng yêu như vậy chứ, Khương Nguyễn nhìn mặt hắn mà mê mẩn. Tưởng tượng đến đây lại là bạn trai mình, bong bóng trong lòng cứ nổi lên không ngừng.
\”Bác sĩ nói chị không có vấn đề gì, có thể về nhà tĩnh dưỡng.\” Khương Nguyễn vui vẻ nói.
Đường Phạn nghe thấy, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó nắm tay nàng, \”Khương Khương, em không yên tâm chị ở nhà một mình. Trước khi cổ tay em hoàn toàn khỏi hẳn, dọn đến nhà em ở được không?\”
\”Hả?\” Khương Nguyễn có chút kinh ngạc, cũng có chút do dự, họ vừa mới yêu nhau đã phải sống chung sao? Có phải quá nhanh không?