**
Giáo đường nguy nga, ảnh mặt trời từ trên đỉnh rọi xuống, chiếu lên thánh giá chữ thập cổ xưa.
Tấm rèm dày nặng ở hai bên được kéo ra, sau nó là lớp pha lê ngũ sắc rực rỡ, cùng với thần tình yêu bé nhỏ đang kéo mũi tên.
Sàn nhà được trải thảm đỏ, lối đi nhỏ ở hai bên sườn được trang trí hoa bách hợp trắng thuần thơm ngát.
Haha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chú rể, há mồm thở dốc, giống như đang cười vui vẻ.
Cô dâu đội voan trắng chậm rãi bước tới, chú rể liền mỉm cười, trong mắt chỉ còn cô dâu của mình.
Dương Đào đi sau cô dâu giúp nâng váy xem mà mũi ê ẩm, muốn rơi lệ.
Cô cũng muốn kết hôn ghê…
Sau lời tuyên thệ là bữa cơm hôn lễ.
Cô dâu, chú rể về phòng trang điểm nghỉ ngơi, Dương Đào chạm mặt Ngu Thần ở ngoài vườn.
Cô nhìn anh chằm chằm không nói lời nào.
Vừa rồi cô dâu tiến vào, chú rể chỉ nhìn cô dâu, còn trong mắt Ngu Thần thì chỉ có chị gái nhỏ của mình.
Cô mặc lễ phục trắng thật đẹp.
\”Em sao thế?\”
Dương Đào rầu rĩ đáp lại, \”…Không sao.\”
\”Thật sự không sao chứ?\”
\”…Không sao.\”
Ngu Thần kéo tay cô dán lên mặt mình, nói một cách dịu dàng, \”Nhưng mà, Dương Đào, anh lại có chuyện.\”
Lần này đến phiên Dương Đào hỏi anh.
\”Anh có chuyện gì?\”
\”Anh muốn cưới em, Dương Đào.\”
Mặt Ngu Thần cọ tới cọ lui trong tay cô, \”Anh rất muốn cưới em.\”
\”….\”
Mỗ cẩu bắt đầu chính sách ai binh, \”Cứ quyết định như vậy được không?\”
Bên tai là tiếng nhạc mơ hồ từ giáo đường truyền tới, Dương Đào chỉ nói, \”Ngu Thần, chúng ta khiêu vũ đi.\”
Dương Đào đỡ vai Ngu Thần, dựa vào người anh, tạo thành tư thế ỷ lại.
Bước chân hai người có chút vụng về, cuối cùng ôm lấy nhau, một tiến một lui, một lui một tiến.
Hô hấp tương giao, không có lời nói dư thừa.
. . . . .
Bữa tiệc ở giáo đường được tổ chức trong một tiểu lâu cổ xưa, bên trong được trang hoàng vừa ưu nhã vừa độc đáo.
Dương Đào vừa mới đi thay bộ phù dâu khác thì vô tình nghe thấy hai nữ sinh đứng ở hành lang thấp giọng nói chuyện phiếm.
\”Cô dâu vừa nhìn đã thấy là ăn bám, còn có bà mẹ của cô ta cũng không phải thứ gì tốt. Cả nhà đều là kẻ thấy tiền là bám riết.\”
\”Đúng đấy! Cũng không biết anh Tiết Nhất có phải bị hạ cổ không, tâm trạng trông còn tốt vô cùng. Ôi chao~ tôi cũng muốn học cách hạ cổ.\”


