Editor: Qin
Sau đó, Tạ Ly lại vô tình gặp cậu bạn đó trong phòng làm việc.
Cô vừa mới được thầy giáo toán gọi lên, chủ yếu là để khen ngợi thành tích tốt của cô trong bài kiểm tra đầu kỳ.
Rồi cô nhìn thấy cậu ấy đang đứng cạnh thầy giáo chủ nhiệm môn Văn.
Có lẽ vì lần gặp trước còn vương vấn chút ấn tượng, Tạ Ly không tự chủ được mà chú ý thêm một chút về cậu bạn này.
\”Tống Nhất Lê, lớp mình đã đặt đồng phục rồi, bây giờ chỉ còn em chưa đóng tiền thôi.\”
Giọng thầy giáo chủ nhiệm có chút không kiên nhẫn.
Thì ra cậu ấy tên Tống Nhất Lê.
Vấn đề đồng phục cô cũng biết, chuyện này đã kéo dài mấy ngày rồi, thầy giáo cũng liên tục nhắc nhở trong lớp.
\”Chẳng phải thầy đã nói đồng phục không phải yêu cầu bắt buộc sao?\”
Giọng cậu ấy vang lên, dù đối diện với sự không vui của thầy giáo, âm điệu lạnh lùng ấy vẫn không hề thay đổi, chẳng chút dao động.
Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng bị câu hỏi của cậu làm khó, bối rối đáp: \”Thì… đúng vậy.\” Sau đó thầy vội vàng phản bác, \”Nhưng mà nếu sau này có các hoạt động tập thể, như thể dục buổi sáng hay chào cờ, mặc đồng phục sẽ tạo cảm giác đồng đều, gọn gàng hơn đúng không?\”
Dù thầy đã cố gắng giải thích một tràng dài, Tống Nhất Lê vẫn không bị thuyết phục, chỉ bình thản hỏi lại: \”Vậy là không bắt buộc đúng không?\”
\”Đúng…\”
\”Vậy em không đặt.\”
Ngay cả những giáo viên khác trong phòng cũng không khỏi liếc nhìn về phía đó.
Tạ Ly cảm thấy nhìn chằm chằm như vậy không hay, nên cô cố gắng không hướng mắt về phía đó, chỉ có thể lắng nghe cuộc trò chuyện, dù thầy giáo đã nói đủ mọi lý lẽ, Tống Nhất Lê vẫn chỉ khẳng định lại \”tự nguyện\”.
Cuối cùng, cậu không kiên nhẫn nữa, ngắt lời thầy: \”Nếu không còn gì thì em xin phép về lớp, bài tập em chưa làm xong.\”
Không hiểu sao Tạ Ly lại cảm thấy một chút bối rối.
Cô vô tình ngẩng mắt lên, đúng lúc đó ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt của cậu lạnh lùng, bình thản, không chút thay đổi. Khi hai người đối diện, cậu chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục bước đi, không dừng lại.
Thậm chí Tạ Ly còn cảm thấy cậu bạn ấy có lẽ còn không biết cô là bạn học cùng lớp.
Cậu ấy cứ thế bước ra khỏi văn phòng, mặc kệ ánh mắt của các thầy cô, biểu cảm không chút thay đổi. Tạ Ly cảm nhận được rằng, không phải cậu ấy cố tỏ ra không quan tâm, mà thực sự là cậu không hề để ý đến những ánh mắt xung quanh.
Cô tự dưng cảm thấy lạ, trước đây cô đã từng lo lắng liệu việc mình nhìn cậu như vậy có khiến cậu ngại không.
Nhưng cậu… có vẻ thật sự chẳng quan tâm.