Cuối cùng tháng chín cũng tới.
Draco cùng với Tom Riddle đứng ở trước xe lửa hơi nước sơn màu đỏ, xung quanh thật ồn ào với những đám đông. Ngoại trừ các phù thủy nhỏ đi học ở Hogwarts ra, còn có cả các phù thủy trưởng thành cùng người nhà đang chào tạm biệt con cái của họ.
Hình ảnh này thật quen thuộc làm sao, chỉ có điều cha mẹ lại không hề ở cạnh mình. Ở một giây đó, Draco cảm thấy cô đơn làm sao, cảm thấy việc mình trở về năm 1935 thật vô nghĩa, có lẽ cậu không thể thay đổi được cái gì cả, không thể thay đổi được Chúa tể Hắc Ám, cũng như không thể thay đổi được vận mệnh của nhà Malfoy.
Draco liếc liếc cái người đang mỉm cười ở kế bên mình – Tom Riddle, rồi thô bạo kéo hành lí đi. \”Chúng ta đi nhanh thôi, tôi không dám bảo đảm là sẽ còn chỗ trống đâu.\”
Bọn họ không tới quá muộn, bởi cả hai từ tận đáy lòng đều không muốn phải ở thêm một phút nào ở cô nhi viện, dẫu cho phu nhân Cole không có ghét Draco gì mấy. Mãi tới khi bước lên xe lửa, chân dẫm lên lớp thảm mềm mại, Draco mới thật sự cảm thấy cơ thể được ấm lại, cả cảm xúc tuyệt vọng ấy cũng dần dần trôi đi.
\”Draco, cậu lại thả hồn rồi.\” Tom vừa mỉm cười vừa túm chặt lấy cánh tay của Draco, đưa cậu tới khoang được chuẩn bị riêng cho tân sinh, ít nhất thì Tom không nghĩ để Draco biến thành khúc gỗ và chặn đường người ta.
Draco mất kiên nhẫn khi bị Tom lôi kéo, cậu dùng hết sức để giải thoát cho cánh tay của mình, đồng thời còn nói bằng ngữ điệu làm con người ta sôi máu: \”Tôi nghĩ tôi không có ngu tới mức đến cả đường cũng không biết đi đâu, Tom.\”
Tom đã quá quen với thái độ của Draco nên chỉ cười nhạt và gật đầu với Draco, trên mặt không có một tia phẫn nộ nào. Hắn đi vào bên trong khoang trống trước, khi đi ngang qua Draco thì hạ giọng xuống: \”Tôi nghĩ mình có thể nuôi một con rắn làm thú cưng ở Hogwarts, cậu thấy thế nào?\”
\”……\”
Tom Riddle khốn kiếp! Draco thầm nghiến răng.
Từ khi Tom Riddle biết Draco rất sợ rắn, hắn cực kì vui vẻ khi nhắc tới con rắn cưng của mình trước mặt Draco, đặc biệt là khi uy hiếp Draco càng hiệu quả hơn.
Nhìn Tom dùng Bùa Bay đem hành lý đặt lên giá, Draco nhìn thoáng qua Tom với vẻ bắt bẻ, đợi hai tiếng ho nhẹ thu hút sự chú ý của Tom, mới khiêu mi lười nhác nói: \”Ở bên ngoài không cho phù thủy vị thành niên sử dụng pháp thuật đâu.\”
Tom nghe xong chỉ cười nhạo một tiếng, ngay sau khi ngồi đối diện Draco mới chậm rãi đáp, \”Tôi còn chưa có nhập học đâu—-\” nói tới đây, Tom hơi dừng lại, liếc Draco một cái với vẻ trêu chọc, \”Với lại, từ khi nào cậu lại trở thành một đứa trẻ tuân thủ luật lệ thế?\”
\”…… Lúc nào chẳng vậy.\” Draco nở nụ cười giả tạo với Tom, sau đó cũng không thèm nghe hắn trả lời, lấy ra một cuốn sách thật dày từ trong túi ra và bắt đầu xem.
Draco không muốn nói chuyện với Tom nữa, ít nhất là vậy.
Trong toa rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh từ trang giấy khi Draco lật sách thì cũng chỉ còn mỗi tiếng hít thở nho nhỏ của Tom. Lúc Draco cho rằng sẽ tiếp tục yên tĩnh thế này cho tới khi đến được Hogwarts, cửa toa đã bị kéo mạnh.