Chờ Ellis rời đi, cả hai người đều không nói gì, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Tom vẫn ngồi trên giường của Draco, còn Draco đang mặc áo ngủ, xấu hổ nhìn sườn mặt của Tom, không biết mở miệng như thế nào.
\”Cậu muốn nói gì sao, Draco?\” Tom nâng chân mày, thích thú nhìn vẻ rối rắm của Draco,
Tâm tư của Draco bị nói toạc ra, xấu hổ ho một cái, \”Con rắn kia là cậu thả? Để hù lũ quỷ Gryffindor?\”
Tom nhìn Draco, sau đó cong eo áp sát vào Draco, \”Cậu muốn cảm ơn tôi sao, Draco, bởi vì tôi giúp cậu cho tên Gryffindor kia một bài học?\”
Mặt của Tom và Draco cách nhau rất gần, Draco có thể cảm giác được hơi thở và nhiệt độ của Tom trên mặt mình. Cậu thấy không được tự nhiên mà quay mặt đi, ngoài miệng lại không có chút yếu thế, \”Tom, tôi nhớ rõ rằng quy định thú cưng của trường không bao gồm cả rắn đâu.\”
Tom chế nhạo và ngồi thẳng người, \”Thôi nào Draco, ai có thể chứng minh được con rắn kia là tôi nuôi?\” Nói tới đây, hắn dừng lại và cười nửa miệng nhìn Draco, \”Huống hồ, trong lòng cậu hẳn là đang cười đi, nếu điều kiện cho phép, chỉ sợ cậu đã tự mình ra tay rồi.\”
\”…… Không hề, đó là một Gryffindor với cái đầu sánh ngang với quỷ khổng lồ đấy.\” Được rồi, cậu sẽ không ngầm ra tay gây phiền toái cho Gryffindor đâu, việc trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhóc quỷ đó không có chút thú vị nào đối với cậu lúc này, chỉ nội việc nhìn Tom thôi cũng đủ đau đầu rồi, hơi đâu mà đi đối phó với lũ sứa Gryffindor, như vậy chẳng khác nào tự chuốc thêm phiền.
Cuộc trò chuyện kết thúc bởi một tiếng rít, Draco cúi xuống thì thấy một con rắn nhỏ màu lục dài cỡ cánh tay ở dưới chân mình, lưỡi rắn đang thè ra rất dài, răng không lớn nhưng lại lóe lên ánh sáng khác thường.
Dưới cái nhìn chăm chú của con rắn lục nhỏ, cơ thể Draco cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích gì, tuy biết Tom sẽ không ra lệnh cho con rắn thú cưng tấn công mình, nhưng Draco vẫn không yên tâm, nhìn màu của con rắn liền biết nó có độc.
\’Đừng có dọa Draco, Nagini.\’
Trong miệng Tom phát ra tiếng rít, Draco bất an nhìn Tom thì thấy hắn cong lưng để con rắn màu lục kia bò lên tay mình.
\”Draco, đây là Nagini, thú cưng mới của tôi.\” Tom nở nụ cười làm người ta ấm lòng với Draco.
Tưởng tượng việc con rắn tên Nagini này vừa mới ghé thăm tháp Gryffindor, hơn nữa còn dọa cho học sinh nhà Gryffindor chết khiếp, cậu cảm thấy vẻ mặt của Tom thoạt nhìn vô hại nhưng lại mang cảm giác lạnh băng theo cách nào đó.
\”Yên tâm, cô ấy sẽ không cắn cậu đâu.\” Tom đặt Nagini lên cái giường bốn trụ của mình, bắt đầu thu gom sách giáo khoa.
Thấy Nagini đã tránh xa mình, cả người Draco bắt đầu thả lỏng ở một bên, cậu giật chân mày nhìn Tom, \”Cô ấy?\”
Tom nhét sách giáo khoa của ngày hôm nay vào trong cặp rồi mới quay đầu giải thích, \”Dĩ nhiên, Nagini là một tiểu thư.\” Nghe theo lời Tom, con rắn lục ở trên giường của hắn giống như hiểu Tom đang nhắc tới mình, thậm chí còn bò khỏi giường một khúc.