Editor: Thảo Anh
Kể từ sau lần gặp mặt cuối cùng với Thẩm Hiến Nghi, đã bốn năm trôi qua, Thời Lê bận rộn kiếm tiền đến mức không có thời gian yêu đương.
Năm nay cô mới chỉ hai mươi hai tuổi, nhưng tính cả những năm tháng từ nhỏ đã phải lăn lộn kiếm sống, cô đã tồn tại trong xã hội này hơn mười năm rồi.
Việc học hành của cô thực sự không tốt, thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học, nhưng chẳng mấy sinh viên đại học nào trong tháp ngà có được tham vọng và sự can đảm như cô. Thời Lê không sợ thất bại, dũng cảm nhưng cũng rất cẩn thận, biết cách tận dụng nguồn lực và mối quan hệ tiềm tàng xung quanh.
Khi những người khác mới tốt nghiệp đại học, vất vả tìm việc, Thời Lê đã trở thành một bà chủ lớn, là người trả lương cho người khác. Nhờ có cô, thậm chí An Mạt cũng có thể vừa tốt nghiệp đại học mà đã mang danh hiệu một \”bà chủ.\”
Bố mẹ của An Mạt vốn không còn hy vọng gì ở cô ấy, chỉ mong cô ấy không dính vào ma túy hay phạm pháp là tốt rồi. Nhưng cuối cùng, cô ấy lại có thể kiếm được tiền, dù trong mắt bố mẹ cô ấy, số tiền đó vẫn chưa là gì, nhưng họ cũng thấy cô ấy có tiềm năng để vươn lên.
Họ nhất trí cho rằng An Khoảnh không thể kéo An Mạt tiến bộ, nhưng Thời Lê thì lại làm được, vì thế họ rất vui lòng giúp đỡ và gợi ý cho cô khi cần.
Mỗi lần Thời Lê đến nhà họ để ăn cơm, cô luôn nhận được nhiều thông tin nội bộ của ngành, chẳng hạn như nên mua cổ phiếu nào, đầu tư vào lĩnh vực nào. Những gợi ý này dù không phải là điều quan trọng nhất, nhưng kiến thức và tư duy đầu tư mà cô học được qua những bữa ăn như vậy mới là điều quý giá.
Chỉ cần một bữa ăn, cô đã thu về rất nhiều lợi ích.
Để tiện qua lại, đồng thời duy trì các mối quan hệ kinh doanh, Thời Lê đã đầu tư vào một tiệm spa gần nhà, không tốn quá nhiều công sức, chỉ chờ nhận chia lãi. Nhờ danh hiệu chủ tiệm, mỗi lần đến, cô luôn được phục vụ tốt nhất.
Dù chưa đạt đến đỉnh cao, Thời Lê vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Cô ngày càng sống rực rỡ hơn, cũng ngày càng sống tinh tế hơn.
Thời gian Thời Lê ở Bắc Kinh cũng không phải ngắn, thường xuyên lái xe qua cổng trường đại học Thanh Hoa, nhưng cô chưa bao giờ dừng lại. Đôi khi, cô cũng muốn vào tham quan, nhưng mỗi khi xe đi qua con đường đó, cô lại nghĩ không cần thiết.
Những năm kinh doanh này đã khiến cô va chạm nhiều với xã hội, Thời Lê hiểu rằng có một tấm bằng đẹp sẽ giúp cô thể diện hơn. Nhiều cậu ấm cô chiêu khi nghe cô chưa tốt nghiệp trung học, ánh mắt nhìn cô sẽ hạ thấp đi một bậc, cho rằng cô không có học thức.
Nhưng Thời Lê không quan tâm. Cô vốn không phải để làm vui cho mấy người đàn ông đó. Cô cần gì biết họ thích gì. Học vấn không quan trọng, mỗi ngày cô vẫn kiếm được tiền của họ đấy thôi. Bản chất của đàn ông cô đã hiểu rõ từ khi còn nhỏ, đều là cái loại \”rẻ mạt\” như thế.
Tuy nhiên, để không ảnh hưởng đến việc kinh doanh, Thời Lê vẫn bỏ tiền mua một bằng tốt nghiệp qua kỳ thi tốt nghiệp dành cho người lớn. Bằng này chẳng có giá trị gì lớn, nhưng dường như trong thời buổi này, nếu không học đại học thì con người như bị đánh giá thấp hơn. Cô làm kinh doanh, rớt gì thì rớt, nhưng không được phép để mất giá trị bản thân.