Editor: Sel
\”Lê sir, chào buổi sáng.\”
\”Chào buổi sáng nhé cô Lương.\”
Sáng sớm dắt ba chú chó đi dạo về, Lê Phù thả dây xích, chạy đến bàn ăn, hôn chào buổi sáng Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa đang đọc báo.
Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa chưa bao giờ thấy con gái yêu của họ khi yêu đương.
Mấy ngày nay, Lê Phù không chỉ dậy sớm, còn chủ động giúp việc nhà, dường như hai mươi tiếng đồng hồ trên mặt đều nở nụ cười, đối với bất cứ chuyện gì cũng hiếm khi kiên nhẫn, đặc biệt là khi nhận được điện thoại của bạn trai, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng.
\”Em không có ngủ nướng, em đã dẫn Tiểu Bào Phỉ đi dạo một vòng rồi.\”
\”Còn anh, anh ăn sáng chưa?\”
Tránh mặt bố mẹ, Lê Phù lén lút gọi điện thoại trong hành lang.
Nói chuyện được vài câu, Lê Phù bị Chu Ánh Hi yêu cầu hôn, đúng lúc này, cửa phòng ngủ đối diện bị kéo ra, bắt gặp ánh mắt còn ngái ngủ của Lê Ngôn.
Nhìn thấy em gái mình e lệ như vậy, Lê Ngôn lập tức tỉnh táo, dựa vào tường không đi nữa.
Chu Ánh Hi ở đầu dây bên kia giục giã.
Lê Phù đứng cứng người bên tường, mặt đỏ bừng, cô quay người muốn lẻn vào phòng ngủ, không ngờ điện thoại lại bị Lê Ngôn cướp mất giữa chừng.
\”Đưa em, đưa điện thoại cho em, Lê Ngôn.\” Lê Phù lo lắng đến mức nhảy dựng lên.
Đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà cứ đùa giỡn như trẻ con, Lê Ngôn một tay đẩy cô ra, một tay cầm chặt điện thoại, áp vào ống nghe nói, \”Em gái tôi nói, nó rất nhớ cậu đấy.\”
\”…\” Mặt Lê Phù lập tức càng đỏ hơn, thậm chí còn hơi nóng.
Cúp điện thoại, Lê Ngôn vừa nhét điện thoại vào lòng bàn tay Lê Phù, chân phải đã bị cô đá mạnh một cái.
Lê Ngôn véo má cô, động tác trêu chọc em gái, nhưng từng chữ đều chân thành, \”Hai đứa yêu nhau, anh thấy rất vui.\”
Đứng thẳng dậy, anh ấy lấy điện thoại ra, bấm bàn phím thao tác đơn giản.
Ngay sau đó, Lê Phù nghe thấy tiếng thông báo của WeChat, là một tin nhắn chuyển khoản từ Lê Ngôn.
–「19999, ý nghĩa là, muốn mãi mãi bên nhau.」
\”Anh.\” Lê Phù quay lại gọi Lê Ngôn đã đi tới phòng khách.
Lê Ngôn toàn thân căng cứng, cảm thấy chuyện chẳng lành, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô dùng giọng điệu nũng nịu gọi mình là \”anh\”, thì có nghĩa là, má của anh ấy không được yên.
Quả nhiên, Lê Phù chạy tới, nhảy lên ôm Lê Ngôn, hôn tới tấp lên mặt anh, \”Anh, anh tốt quá.\”
Lê Ngôn cố ý nhíu mày, đưa ra một câu hỏi nghiêm túc, \”Anh tốt hay Chu Ánh Hi tốt?\”
\”Đương nhiên là anh tốt rồi, phải hiểu rõ chứ, em họ Lê, chứ không phải họ Chu.\”
\”Ồ,\” Lê Ngôn bề ngoài trông rất đứng đắn, nhưng đôi khi cũng khá hư hỏng, xoa cằm nói, \”Vậy nếu em gả cho anh ta, em sẽ là Chu phu nhân rồi.\”