[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ – 🌙 Chương 64 🌙: Cái gì là muối, cái gì là đường – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ - 🌙 Chương 64 🌙: Cái gì là muối, cái gì là đường

Editor: Trinh

Chiếc SUV lướt qua một hàng cây, rời bãi đậu xe và hòa vào con đường rộng hơn.

Suốt quãng đường, Lê Phù gần như chẳng nói với Chu Ánh Hi mấy câu, mọi thứ diễn ra lạnh nhạt như thể cô chỉ là một tài xế đón khách ở sân bay, mà lại là loại tài xế phục vụ kém cỏi, mặt mày lúc nào cũng khó chịu, còn lời lẽ thỉnh thoảng buông ra thì đầy vẻ gắt gỏng.

Trước đó, Chu Ánh Hi đã nghe Lê Ngôn kể về tính cách của Lê Phù.

Lê Ngôn từng bảo rằng khi Lê Phù giận ai, cô thích giận âm thầm.

Nhưng cũng từng nói thêm: người có thể khiến cô tức giận, ắt hẳn có một vị trí quan trọng trong lòng cô.

Bốn chữ \”vị trí quan trọng\” khiến Chu Ánh Hi khẽ cúi đầu mỉm cười.

Nụ cười ấy lọt vào tai Lê Phù lại thành chói tai. Cô lạnh lùng cảnh cáo, \”Im lặng đi.\”

\”Ừ.\” Anh không nói thêm lời nào.

Điểm đến được chỉ định là một căn hộ cao cấp trên đường Kennedy。

Những khu nhà sang trọng xen lẫn với những tòa nhà cũ kỹ, tạo nên một nét độc đáo của thành phố này.

Lê Phù có vài người quen ở khu này, dì cô sống ở một tòa nhà gần đó, còn phòng khám nha khoa của cậu cũng mở ngay trên con phố kế bên. Ngoài ra, Hứa Sâm cũng sống ở đây.

Cô nhớ hồi còn học cấp ba, thường cùng Hứa Sâm và Tô Diệu Di đến đây ngắm hoàng hôn.

Nhìn qua góc phố nhỏ, Lê Phù bất giác mỉm cười. Đường phố vẫn vậy, nhưng cô bé đeo cặp sách ngày nào giờ đã là người lớn ngồi trong xe, cảm giác luyến tiếc một chút trong sáng không bao giờ quay lại.

\”Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?\” Chu Ánh Hi hỏi, chỉ cần nhìn cô một cái là anh lại muốn đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.

\”Ừm,\” vẫn là đèn đỏ, Lê Phù chống một tay lên vô-lăng, chìm vào hồi ức, \”Nhớ hồi xưa mỗi lần tan học, luôn cùng A Sâm ra đây ngắm biển, ngắm hoàng hôn.\”

Không hiểu sao cô lại bỏ qua Tô Diệu Di mà chỉ nhắc đến Hứa Sâm, hơn nữa cách kể cũng mơ hồ như có ẩn ý, dường như cố ý bộc lộ cảm giác bức bối trong lòng mà chẳng hề bận tâm liệu có khiến người ngồi bên cạnh khó chịu hay không.

Quay đầu lại, cô liếc qua thấy sắc mặt Chu Ánh Hi đã trở nên lạnh lùng, rõ ràng đang kìm nén cơn giận.

Nhưng cô không để ý, tiếp tục lái xe.

Khi còn cách đích khoảng 800 mét, điện thoại của Chu Ánh Hi rung lên trong túi áo khoác. Anh lướt màn hình, nhấp vào hình đại diện của một cô gái trên WeChat. Lê Phù cũng chẳng hiểu sao cô lại bất giác chú ý đến từng động thái của anh, ngước cổ lên nhưng mắt lại lén nhìn qua, rồi thấy một cái tên tiếng Anh quen thuộc trên màn hình sáng.

–Kacie.

Vài phút sau, xe dừng trước cửa một căn hộ cao tầng.

Trong cửa xoay có một quản lý trực 24/7.

\”Đến nơi rồi, xuống xe đi.\” Lê Phù vẫn giữ thái độ lịch sự cần thiết.

Chu Ánh Hi không vội xuống xe, đưa tay đặt lên đùi cô, vuốt nhẹ qua lớp vải lụa mỏng, ngón cái xoa vòng tròn từ trên xuống, làm đôi chân thon mảnh của cô khẽ run lên vì kích thích.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.