[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ – 🌙 Chương 6 🌙: Đồ lót ren – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ - 🌙 Chương 6 🌙: Đồ lót ren

Editor: Sel

Sau đó, Lê Phù và Chu Ánh Hi bắt đầu diễn vai đôi tình nhân giả.

Từ khu vườn của bữa tiệc về phòng, họ phải đi qua một hành lang ngoài trời dài ngoằng. Lê Phù nghĩ rằng gã đàn ông Ý quấy rối chỉ đi một đoạn ngắn, không ngờ anh ta cứ bám theo suốt. Cô nắm tay Chu Ánh Hi đi dọc con đường yên tĩnh dưới ánh đèn đêm, im lặng đến mức giống như cặp tình nhân đang giận dỗi.

\”Anh có thể ôm tôi một chút không?\” Cuối cùng Lê Phù không còn cách nào khác, đành đưa ra yêu cầu có phần thái quá.

Chu Ánh Hi cúi đầu, nhìn thấy cô đang lúng túng nhẹ nhàng nói, \”Giúp tôi với, cảm ơn.\”

Chỉ là một phút giây ngắn ngủi, nhưng trong thế giới của anh, đây là chuyện kỳ quái chưa từng xảy ra. Dù chưa từng làm việc gì bất thường như thế này, anh vẫn giơ tay ôm vai cô, mặc dù gia giáo của anh không cho phép hành động không lễ phép như vậy.

Dù đã ôm Lê Phù nhưng cả cánh tay của Chu Ánh Hi đều cứng đờ, đến mức khi ngón tay vô tình chạm vào làn da ấm áp của cô, anh vẫn tự động co lại.

Lê Phù thì không quan tâm lắm, chỉ muốn vào phòng cho an toàn.

Tuy cô có cao hơn nhiều cô gái khác, nhưng vẫn có khoảng cách chiều cao với anh.

Nếu nhìn từ xa, đúng là họ trông như một cặp trai tài gái sắc rất hợp nhau.

Một vài phút sau, cuối cùng cũng tới cửa phòng. Lê Phù lén lút liếc qua, thấy gã đàn ông vẫn đứng đằng sau, thậm chí không thèm quan tâm đến cái gọi là \”bạn trai\” này, đôi mắt xanh của anh ta cứ như con mèo săn mồi.

Chắc phải diễn cho trót.

Sau khi quẹt thẻ, Lê Phù dẫn Chu Ánh Hi vào phòng.

Vừa vào phòng, ánh sáng lập tức rực rỡ. Lê Phù cảm ơn Chu Ánh Hi ba lần, rồi cả hai tiếp tục lặng lẽ đứng im, ánh mắt nhìn về hướng khác, cố tránh ánh nhìn lúng túng của nhau. Đây là lần đầu tiên Lê Phù – một người thường xuyên cởi mở lại cảm thấy lúng túng, chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.

Hai đôi chân không nhúc nhích khỏi cửa phòng nửa bước.

Nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một cây kim.

\”Tôi nghĩ anh ta đã đi rồi.\” Lê Phù lén lút quay lại, định nhìn qua lỗ khóa để kiểm tra tình hình bên ngoài.

Không ngờ một khuôn mặt méo mó đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng, cô sợ hãi đến mức suýt kêu lên.

Chu Ánh Hi đỡ lấy cô, \”Có sao không?\”

\”Không sao.\” Cô vẫn còn hoảng hốt.

Chu Ánh Hi cũng nhìn qua lỗ khóa, thấy gã đàn ông đã ngồi xuống ghế, dường như không muốn dễ dàng bỏ cuộc. Anh suy nghĩ một chút rồi đề xuất, \”Nếu em không phiền, tôi có thể ở lại đây cho đến khi anh ta đi.\”

Lê Phù đã cảm thấy đủ áy náy rồi, không muốn thêm phiền phức cho anh, \”Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Nếu sau mười phút nữa anh ta vẫn không đi thì tôi sẽ qua phòng của anh trai tôi.\”

Nói xong, cô lại cảm ơn thêm vài lần nữa.

Mười phút với hai người mới quen thì vừa dài lại vừa ngắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.