[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ – 🌙 Chương 55 🌙: Giả vờ vô tội – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ - 🌙 Chương 55 🌙: Giả vờ vô tội

Editor: Sel

Nhân lúc Chu Ánh Hi và ba cô là Lê Chấn Phong đang trò chuyện, Lê Phù liếc mắt đầy cảnh cáo với Lê Ngôn, sau đó kéo anh ấy vào phòng ngủ. Hai người không gây ra tiếng động nào lớn, nhưng vẫn làm Chu Ánh Hi chú ý, khiến anh dù miệng thì nói chuyện với Lê Chấn Phong nhưng tâm trí lại bay đi đâu mất.

Khoảng chừng mười phút sau, Lê Phù bước ra trước, gương mặt tươi cười rạng rỡ, bước chân nhẹ tênh rồi nhanh chóng vào bếp phụ mẹ.

Thấy cô có vẻ vui vẻ như vậy, Chu Ánh Hi nhìn sang Lê Ngôn để tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn, nhưng chỉ thấy mặt mày anh ấy ủ rũ, hai tay dang ra đầy bất lực, khiến anh không khỏi có chút thất vọng mà cúi đầu.

Bởi vì bữa cơm đã sắp bắt đầu, Lê Ngôn cũng không tiện tìm cơ hội để nói chuyện với Chu Ánh Hi. Khi kéo ghế ngồi xuống, anh ấy chỉ kịp nhỏ giọng bảo anh: \”Một lát nữa ra sân tennis rồi nói rõ sau.\”

Chu Ánh Hi hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.

Không ai cố tình sắp xếp cho Lê Phù và Chu Ánh Hi ngồi cạnh nhau, nhưng đến lúc mọi người quây quần quanh bàn ăn, không biết từ lúc nào hai người họ đã tự nhiên ngồi kề nhau. Vừa kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã vội lướt đi nơi khác.

Mặc dù hôm nay chỉ có thêm một vị khách, Lương Mỹ Hoa lại chuẩn bị gần mười món ăn, thậm chí còn làm cả cơm trộn sốt bào ngư.

Món ngon bày đầy bàn, Lê Ngôn cầm đũa mà hoa cả mắt, cảm thán: \”Mẹ ơi, bữa nay mẹ làm gì mà hoành tráng dữ vậy. Con chẳng biết nên bắt đầu ăn từ món nào luôn ấy.\”

Lương Mỹ Hoa khẽ cười, hướng ánh mắt khách khí về phía Chu Ánh Hi: \”Cậu Chu, nghe Lê Ngôn nói từ trung học cậu đã chuyển tới London sống, không biết có quen với những món ăn gia đình mang hương vị Hong Kong như thế này không?\”

Nếu có ai đó nói chuyện với mình trong bữa ăn, Chu Ánh Hi luôn đặt đũa gọn gàng lên thành bát rồi mới nghiêm túc nhìn người đối diện trả lời: \”Cháu là người Kỳ Nam, từ nhỏ cũng ăn quen với ẩm thực Quảng Đông, nên không thấy lạ chút nào đâu ạ. Như món ngỗng quay này, hương vị rất giống với món của bố cháu làm, rất ngon.\”

Lương Mỹ Hoa thoáng ngạc nhiên: \”Ba cậu thường ngày cũng vào bếp sao?\”

\”Dạ, chỉ cần không phải tăng ca hay đi công tác thì bữa tối đều do bố cháu nấu. Ông nói đó là cách ông giải tỏa căng thẳng.\”

\”Hay lắm, hay lắm.\”

….

Lê Phù liếc nhìn Chu Ánh Hi. Phong thái và cách cư xử của anh đúng là không có chỗ nào để chê trách. Không chỉ giữ lưng thẳng tắp, mà ngay cả khi gắp thức ăn cũng rất chú ý lễ nghi, chỉ gắp những món ở trước mặt mình, đến cả việc đặt đũa xuống bát cũng thật khẽ khàng. Cô ngẫm lại rồi nhìn sang Lê Ngôn với dáng vẻ ăn như sợ ai cướp mất của, khẽ thở dài. Không phải cô lấy dáng ăn ra để đánh giá ai cao ai thấp, mà đơn giản chỉ cảm thấy anh thật sự không thuộc về môi trường sống và cách sinh hoạt của gia đình cô.

Trong lúc đang dùng bữa, một cuộc gọi từ Tô Vũ Tâm bất ngờ kéo câu chuyện trên bàn ăn sang đề tài \”hôn nhân\”.

Nhưng người chủ động đề cập đến vấn đề nhạy cảm này lại không phải là ai trong nhà họ Lê, mà là Chu Ánh Hi. Anh liếc nhìn sang Lê Ngôn, mỉm cười nói: \”Cô Lương, chú Lê, hai người quả thực đã nuôi dạy một cậu con trai rất ưu tú, thạc sĩ Y khoa Harvard, bác sĩ ngoại khoa thần kinh tài giỏi, sắp tới còn kết hôn với cô gái mình yêu, đúng là sự nghiệp và tình cảm đều viên mãn.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.