[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ – 🌙 Chương 54 🌙: Nụ hôn sâu trên giường – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn Edit – H Văn] Ngắm Trăng – Một Miếng Bánh Nhỏ - 🌙 Chương 54 🌙: Nụ hôn sâu trên giường

Editor: Sel

\”Không biết hôm qua con đi đâu mà về muộn thế, rồi lại ngủ li bì đến tận trưa thế này.\”

Trong lúc bê đĩa hoa quả tươi vừa rửa xong đi qua hành lang, Lương Mỹ Hoa càu nhàu với cô con gái ngủ nướng của mình, sau đó đặt đĩa hoa quả lên bàn trà. Nhanh chóng, bà thay đổi sắc mặt, nở nụ cười niềm nở chào hỏi vị khách ngồi trên ghế sofa: \”Cậu Chu đừng ngại, ăn nhiều vào nhé.\”

Chu Ánh Hi gật đầu lịch sự: \”Cảm ơn dì ạ.\”

Thấy mẹ mình đối xử khách sáo với Chu Ánh Hi như vậy, Lê Phù không khỏi thắc mắc tại sao hai người lại quen nhau.

Lương Mỹ Hoa nhìn sang con gái, giải thích: \”Cậu Chu đây là bạn của anh trai con. Anh con với bố con xuống dưới mua đồ rồi, lát nữa cậu Chu ở lại ăn trưa với nhà mình. Con mau đi rửa mặt mũi rồi xuống đây nhé, mẹ còn phải vào bếp chuẩn bị cơm nước.\”

Lương Mỹ Hoa cư xử với anh chẳng khác nào một vị khách quan trọng của gia đình. Đột nhiên, bà nhớ ra điều gì, liền quay sang nói với Lê Phù: \”À, Tiểu Phù, con lấy mấy cuốn sách pháp y ra giới thiệu cho cậu Chu xem. Sau này cậu ấy có thể mua tặng cho em gái mình.\”

Lê Phù còn đang ngái ngủ, đầu óc mơ màng chẳng hiểu sao mẹ mình lại nhiệt tình như vậy.

Chuyện tối qua vẫn khiến cô bần thần chưa lấy lại tinh thần, nên tạm thời cô không muốn đến gần Chu Ánh Hi. Nhưng ánh mắt anh đã tự nhiên hướng về phía cô, gương mặt nghiêng về phía cô trông thật thư sinh, sạch sẽ, đôi mắt cong cong thoáng nét cười khi đối diện với cô.

Lê Phù tránh ánh mắt ấy, quay đầu bước về phòng ngủ. Nhưng đột nhiên, cô cảm nhận có tiếng bước chân theo sát phía sau. Chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị anh đẩy vào phòng.

Chốt cửa được khóa lại, hai người chen chúc trong căn phòng không quá rộng rãi.

\”Chu Ánh Hi, mẹ em đang ở ngoài kia đấy.\” Lê Phù muốn đẩy anh ra khỏi phòng, nhưng đôi tay mềm nhũn của cô đâu thể đẩy được một người đàn ông trưởng thành như anh.

Chu Ánh Hi mặc kệ lời cô, ánh mắt bắt đầu lướt qua không gian riêng tư của cô.

Dù diện tích nhỏ, đồ đạc trong phòng còn có phần chật chội, nhưng không gian lại được cô bài trí ấm cúng. Trên tường treo vài dải ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cô. Anh nhìn lướt qua, phát hiện cô lúc nào cũng thích cười, trên mấy chục bức ảnh, có một bức chụp chung với một cậu con trai.

Trong ảnh, Lê Phù mặc đồng phục trung học, áo sơ mi trắng, cà vạt sọc caro, váy xếp ly đỏ xanh kiểu Scotland. Ngay từ thời đi học, cô đã mảnh mai hơn những cô gái khác, đôi vai và tấm lưng mỏng manh như tờ giấy. Cậu con trai bên cạnh đang đạp xe cùng cô, nếu anh nhớ không nhầm, đó là Hứa Sâm.

\”Hai người lớn lên cùng nhau à?\” Giọng Chu Ánh Hi khá bình thản.

\”Ừm.\” Lê Phù đứng dựa vào tủ quần áo, đáp: \”Nói chính xác thì bố mẹ em và bố mẹ A Sâm đã quen nhau từ trước khi chúng em ra đời. Từ mẫu giáo đến trung học, chúng em đều học cùng trường, nhưng khác lớp.\”

Khóe miệng Chu Ánh Hi nhếch lên: \”À, thanh mai trúc mã nhỉ.\”

\”…\” Lê Phù lờ đi chủ đề này, tò mò hỏi ngược lại: \”Anh có em gái à?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.