Editor: Sel
Tiếng rung của điện thoại trong túi xách phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Lê Phù mở túi lấy điện thoại ra xem, phát hiện trong khoảng mười mấy phút vừa qua, Hứa Sâm đã gửi cho cô vài tin nhắn qua WeChat, nội dung lặp đi lặp lại, đều là lo lắng cho tình hình của cô. Không gian bên cạnh cửa chỉ nhỏ hẹp chừng đó, Chu Ánh Hi cúi đầu liền nhìn thấy từng dòng tin nhắn hiện lên rõ ràng, trong lòng hiểu ra ngay người đàn ông tên Evan này chắc chắn là Hứa Sâm.
Evan: \”Lê Phù, em ổn không?\”
Evan: \”Em không sao chứ?\”
Phát hiện sự riêng tư của mình bị người khác dòm ngó, Lê Phù ngay lập tức khóa màn hình. Vô tình liếc nhìn bồn rửa phía sau lưng, cô lại nhớ đến những hình ảnh phóng túng vài phút trước, liền cảm thấy khó chịu, dùng khuỷu tay đẩy Chu Ánh Hi ra, \”Tránh ra.\”
Chu Ánh Hi lùi về sau một bước.
Lê Phù kéo cửa mở ra, trước tiên cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn quanh, sau khi chắc chắn không có ai mới thản nhiên bước trở lại sảnh tiệc như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Hứa Sâm vẫn ngồi trên sofa chờ bạn mình quay lại.
Cuối cùng thấy Lê Phù bước đến, anh ấy liền quan tâm hỏi vài câu, ánh mắt cũng thoáng nhận ra đôi tất mỏng trên chân cô đã biến mất. Trước khi quay vào, Lê Phù đã tự nghĩ ra một lý do hợp lý nhất có thể.
Cô giải thích, \”Xin lỗi, vừa rồi em gặp chút vấn đề của con gái…\”
Đây là chuyện riêng của phái nữ, Hứa Sâm chỉ lịch sự hỏi có cần anh ấy đưa về không.
Lê Phù từ chối, nói rằng lát nữa cô còn có chút việc.
Sau vài giây im lặng, Hứa Sâm tôn trọng gật đầu.
Sảnh tiệc bắt đầu lác đác người ra về.
Chào tạm biệt vài người bạn xong, Hứa Sâm định cùng Lê Phù đi xuống bãi xe thì bị một người đàn ông trung niên nâng ly rượu vang chặn lại. Đó là bạn thân của bố anh ấy, một giáo sư tại Đại học Trung Văn Hồng Kông. Nhưng điều khiến Hứa Sâm chú ý là người đàn ông trẻ đứng bên cạnh vị giáo sư kia trông rất quen mặt. Anh ấy liền lịch sự quay sang hỏi Lê Phù: \”Em có muốn qua đó cùng anh không?\”
Trốn tránh lúc này chỉ càng khiến cô trông có vẻ chột dạ, thế là Lê Phù thẳng thắn theo Hứa Sâm đi đến chào hỏi.
Dư âm của khoảnh khắc cao trào đã tan biến, nhưng lớp trang điểm trên khuôn mặt cô vẫn còn nguyên vẹn. Thậm chí toàn bộ con người cô trông như vừa được tưới mát, sắc mặt hồng hào, làn da căng mọng bóng bẩy, đôi mắt hạnh quyến rũ dường như còn sáng hơn trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp lại có học thức và tài năng, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều sẽ ngưỡng mộ, bao gồm cả giáo sư Hà bắt tay cùng cô.
Biết Lê Phù từng là sinh viên xuất sắc của Đại học Cambridge, giáo sư Hà liền khen ngợi vài câu, sau đó giới thiệu người thanh niên bên cạnh: \”À, đây là Aiden Chau, Châu Ánh Hi, con trai của một người bạn cũ của tôi. Cậu ấy là một nghệ sĩ piano xuất sắc, niềm tự hào của người Hoa chúng ta.\”