Editor: Sel
Vừa trở lại quán lẩu, Ngô Thi đã kiếm cớ qua loa với A Wing và mấy người khác, rồi nhanh chóng lấy túi trên ghế, hối hả chạy ra ngoài, mang theo Lê Phù đang suy sụp đến mức như sắp gục ngã.
Quãng đường ngắn ngủi mười phút trên xe trôi qua trong im lặng nặng nề, không ai mở miệng nói một lời nào.
Ngô Thi quen biết Lê Phù đã lâu, nhưng số lần thấy cô khóc có thể đếm trên đầu ngón tay. Ấn tượng sâu sắc nhất là lần cô ấy bị áp lực học tập quá nặng, nhưng cũng chẳng đến mức đau đớn im lặng như lúc này. Trong lòng Ngô Thi dâng lên một dự cảm chẳng lành, cảm giác Lê Phù nhất định đã gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Trên suốt chặng đường, cô nàng nắm chặt lấy tay bạn mình, truyền chút hơi ấm qua lòng bàn tay để an ủi.
Mãi cho đến khi về đến nhà, thấy Tiểu Bào Phỉ, Lê Phù mới mở miệng nói chuyện.
Cô kể ngắn gọn lại mọi chuyện đã xảy ra.
Chỉ nghe thôi mà trái tim Ngô Thi đã nhói lên, huống hồ người gặp chuyện lại là bố và bà ngoại của Lê Phù.
Bệnh tình của bố cô có dấu hiệu chuyển biến xấu, còn bà ngoại thì hai ngày trước được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày.
Không biết phải an ủi thế nào, Ngô Thi đành để Lê Phù nằm xuống sofa nghỉ ngơi rồi vào bếp đun nước nóng.
Cô nàng không yên tâm để bạn ở một mình, định ở lại trông nom, nhưng không ngờ Lê Phù từ chối bằng một câu: \”Mình chỉ muốn yên tĩnh một mình.\”
Ngô Thi hỏi đi hỏi lại ba lần, chắc chắn chứ?
Cả ba lần, câu trả lời đều là \”Ừ, mình chắc chắn.\”
Sau khi Ngô Thi rời đi, căn phòng khách trở nên tĩnh lặng đến mức lạ thường, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán cây bên ngoài cửa sổ vọng lại.
Tiểu Bào Phỉ dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân. Nó ngoan ngoãn nằm rạp bên chân Lê Phù, khe khẽ rên rỉ như muốn an ủi cô. Lê Phù ngồi trên thảm, ôm chặt tách trà nóng trong tay, chỉ muốn một mình, không muốn bất kỳ âm thanh nào khác xâm chiếm sự tĩnh lặng này.
Ngày hôm nay thật là trớ trêu.
Chiều nay cô vừa mới hoàn thành buổi diễn thuyết ở trường với chủ đề \”Sinh – Tử\”, vậy mà chưa đến nửa ngày, chuyện lại xảy ra với chính cô. Dù luôn nghĩ rằng bản thân mạnh mẽ hơn những cô gái bình thường, nhưng việc phải đón nhận cùng lúc tin dữ về sức khỏe của hai người thân yêu nhất vẫn khiến cô không thể kìm nén mà bật khóc.
Trán cô đập mạnh lên đầu gối, thân hình mảnh mai run rẩy không ngừng. Từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra, thấm ướt cả làn da.
Bình thường, mỗi khi gặp chuyện quá đau lòng, cô sẽ không cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không kìm nén cảm xúc. Cô sẽ cho phép bản thân khóc thật to, khóc cho thỏa, dù có phải trốn một mình để òa lên như một đứa trẻ.
Tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng khách trống trải suốt vài phút.
Lê Phù ngẩng đầu, rút mấy tờ khăn giấy lau mặt. Đôi mắt xinh đẹp giờ đã sưng đỏ cả lên, ngay cả khi lau nước mắt, hốc mắt vẫn đau rát. Nhưng khóc lóc cũng phần nào giúp cô giải tỏa bớt cảm xúc ngột ngạt trong lòng. Cô cảm thấy khá hơn một chút, định đứng dậy cho Tiểu Bào Phỉ thêm thức ăn, thì bất ngờ điện thoại đổ chuông.