Editor: Sel
Nụ hôn nồng cháy trong đêm mưa ngày lễ tình nhân, tựa như một điệu valse cuối cùng giữa hoàng hôn ngày tận thế.
Lê Phù bị Chu Ánh Hi ép sát vào bên khung cửa sổ, từng giọt mưa rơi tí tách dọc theo mép kính. Tấm lưng cô lạnh buốt khi chạm vào mặt kính, nhưng bờ môi lại nóng rực như lửa thiêu, sức nóng ấy lan từ cổ họng xuống tận sâu bên trong, khiến cô cảm nhận rõ ràng khát khao chiếm hữu đáng sợ ẩn sau vẻ ngoài lịch thiệp của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy sợ hãi trước anh đến vậy.
Nắm lấy cổ cô, Chu Ánh Hi tức giận gằn từng nhịp thở, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, \”Tại sao lúc nào em cũng có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Lê Phù?\”
Cô ngăn lại nụ hôn sắp áp xuống của anh bằng cách siết chặt năm ngón tay vào mái tóc anh, nhìn thẳng vào mắt anh: \”Vì chúng ta chưa thật sự là gì của nhau cả, chỉ mới đang trong giai đoạn tìm hiểu và lựa chọn…\”
Chu Ánh Hi bật ra một tiếng cười khẩy, ngắt lời cô: \”Đúng vậy, em có rất nhiều lựa chọn, nhưng anh chỉ có một mình em.\”
Lê Phù sững người, tim như bị ai đó đè nén, rơi thẳng xuống vực thẳm. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ mịt bị màn mưa xóa nhòa, là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng. Dưới ánh sáng lờ mờ ấy, đôi mắt anh vốn dĩ luôn trong trẻo sáng ngời, nay lại như bị phủ một lớp sương mù mịt.
Giọng cô bình thản, rơi trên đầu mũi anh: \”Nhưng dù chúng ta có làm chuyện này, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.\”
Chu Ánh Hi ngước mắt lên, hỏi: \”Vậy sao?\”
Anh tin chắc rằng cô cũng có tình cảm với mình.
\”Chắc chắn.\” Lê Phù không do dự một giây nào.
Nhìn vẻ mặt đầy kiên định của cô, Chu Ánh Hi cảm thấy khao khát chinh phục mãnh liệt trong lòng mình trỗi dậy. Anh muốn thông qua một đêm quấn quýt, từng chút, từng chút một phá bỏ bức tường cô đã xây dựng trong lòng.
\”Dám đánh cược không?\” Giọng anh dồn nén hỏi.
Lê Phù khẽ run rẩy mi mắt, do dự.
Thấy cô có chút dao động, Chu Ánh Hi mỉm cười định đưa tay xoa đầu cô, nhưng bất ngờ cô lại nhẹ nhàng cất lời. Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, nụ cười tan biến, nhịp thở trở nên nặng nề hơn.
Cô đáp, \”Dám.\”
Ánh mắt của cô đối diện đôi mắt đầy u uất của anh. Lê Phù đưa tay từ sau gáy anh lên đến vầng trán, hai người dường như chẳng còn chút khoảng cách. Quan sát thật kỹ, anh như một kiệt tác không chút tỳ vết.
Có lẽ là do đêm mưa dịu dàng ngày lễ tình nhân khiến lòng người thêm cô đơn, hoặc cũng có lẽ là không khí nơi xứ người dễ khiến người ta đắm mình trong những cơn mộng ảo. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bờ trán anh: \”Thật ra, vào một đêm lãng mạn như thế này, có ai đó bên cạnh cũng không tệ. Nhưng anh chấp nhận đây chỉ là một trò chơi sẽ kết thúc khi bình minh lên không?\”
Bình minh, tàn cuộc, trò chơi.
Chu Ánh Hi cúi đầu cười khẽ, ấn vai Lê Phù, từng chữ rõ ràng và nặng nề: \”Anh sẵn sàng chơi thêm một lần nữa với em. Nhưng anh cũng dám cược.\”