Editor: Sel
Sau khi cúp máy, Lê Phù chắc chắn rằng Chu Ánh Hi đúng chuẩn là một \”kẻ biến thái có học\”, những lời trêu ghẹo đầy ẩn ý luôn nằm trên ranh giới tinh tế, không hề khó khăn gì với anh. Cô nghĩ, nếu anh đã từng trải qua vài cuộc tình thì chẳng dám tưởng tượng anh có thể phóng túng đến mức nào.
Thời gian trôi vèo, thoáng chốc đã qua thêm một tuần.
Lê Phù rủ Ngô Thi, người vừa từ Berlin về, cùng vài người bạn đến London chơi.
Chu Ánh Hi lần này nhiệt tình làm chủ nhà, hiếm khi anh dành cả ngày để tiếp đón mọi người. Sáng sớm, anh đã nhờ Đàm Tự giúp chuẩn bị đồ dùng cho buổi tụ tập, từ chén bát đến rượu vang. Đàm Tự cũng chẳng khác gì một trợ thủ đắc lực, kiên nhẫn và nhiệt tình đón khách từ dưới sảnh.
\”Đã nói lần này là tôi mời anh rồi mà.\” Lê Phù vừa bước vào đã thấy Chu Ánh Hi mua sẵn cả đống thực phẩm, cảm giác như món nợ ân tình không những chưa trả mà còn lại nợ thêm lần nữa.
Chu Ánh Hi mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, tay đút túi quần, trông có vẻ khá thoải mái, tâm trạng vui vẻ, cười bảo, \”Ừ, em nợ anh một bữa, nhưng lần này có bạn em nữa nên không tính. Lần sau em mời riêng anh đi.\”
Lê Phù thầm nghĩ: Quỷ kế của tên này nhiều thật, rõ ràng là anh đang muốn nhân cơ hội để gặp mình thêm vài lần.
Không biết là vì đến đây mấy lần rồi hay vì mối quan hệ giữa cô và Chu Ánh Hi trở nên thân thiết một cách lặng lẽ, nhưng lần này, Lê Phù không còn cảm giác gượng gạo như trước nữa. Cô thậm chí còn tự nhiên đến mức đặt túi xuống rồi bước vào bếp giúp Đàm Tự.
\”Chắc tôi không dám làm cô mệt đâu, em gái…\” Đàm Tự đang dọn dẹp bếp nướng suýt nữa buột miệng nói ra điều gì đó, anh ta ngoái đầu lại, \”Tôi mà để cô mệt, chắc tên kia giết tôi mất.\”
Lê Phù bất giác đứng khựng lại, cảm thấy hơi căng thẳng. Cô không quay đầu lại nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang hướng về mình từ phía sau.
Lúc này, Awing chia vài người ra đi giúp đỡ, còn cô ấy thì kéo Lê Phù đi thăm quan căn hộ. Cứ mỗi khi nhìn thấy một căn phòng, Awing lại \”ồ\” lên kinh ngạc. Đây chẳng phải là căn hộ nữa, mà như một viện bảo tàng nghệ thuật với phong cách Bắc Âu tối giản, tinh tế, mà càng nhìn càng thấy mùi tiền.
Lê Phù khẽ nhắc, bảo cô bạn nói nhỏ lại, giữ chút lịch sự.
A Wing lập tức ngoan ngoãn che miệng.
Đi qua phòng khách, hai người bước vào một phòng đọc sách mở. Cửa sổ kính cong bao quanh, từ đây có thể nhìn ra toàn cảnh sôi động của London. Ngồi đây đọc sách khiến người ta có cảm giác thư thái như đang ngồi ở quán cà phê giữa trời. Trên kệ sách là đủ loại giải thưởng trong lĩnh vực âm nhạc của Chu Ánh Hi, còn có cả những bức ảnh gia đình anh.
A Wing huých nhẹ vào Lê Phù, ngưỡng mộ nói, \”Thật tốt quá, một người là nghệ sĩ piano, một người là bác sĩ pháp y, quá xứng đôi. Sau này Phù Phù nhà mình sẽ là bà chủ của căn nhà này rồi.\”
Lê Phù trừng mắt nhìn cô ấy, \”Bảy chữ còn chưa thành một nét mà cậu đã nghĩ nhiều quá rồi đó.\” Rồi kéo cô bạn quay lại, \”Thôi, đi thôi, xem thế đủ rồi, chúng ta mau qua giúp mọi người nướng thịt.\”