Editor: Sel
Hà Tư Diêu đi rồi.
Sau khi đặt túi quà lên bàn, Lê Phù ỉu xìu ngồi phịch xuống ghế sofa, mắt lơ đãng nhìn xuống đầu gối, trong đầu cố gắng tiêu hóa những gì Hà Tư Diêu vừa nói. Anh ta đã đề cập hai chuyện: Thứ nhất, trong bữa tiệc sinh nhật của Ngô Thi, Chu Ánh Hi đã đưa cô đang trong trạng thái say xỉn về phòng rồi còn làm một số chuyện không mấy tốt đẹp. Thứ hai, vài ngày trước, anh ta thấy Chu Ánh Hi hẹn hò với một người phụ nữ tại nhà hàng Regency ở London.
Lê Phù thở dài một hơi.
Về chuyện đầu tiên, vì cô đã say đến mức không còn ý thức gì, bản thân cô cũng từng có tiền sử mất kiểm soát khi uống rượu nên cô không thể đánh giá chính xác chỉ dựa vào lời nói của Hà Tư Diêu. Còn về chuyện thứ hai, ngoài chút cảm giác đau nhói trong lòng, cô cho rằng đó là việc riêng của Chu Ánh Hi, cô không có quyền can thiệp.
Lê Phù là người luôn rạch ròi trong các mối quan hệ, không bao giờ vì một chút tình cảm mập mờ mà tự đưa mình vào vai trò nào đó trong cuộc sống của anh, để rồi sinh ra ghen tuông hay lo sợ không đâu.
Khi mối quan hệ giữa hai người vẫn còn hời hợt, tốt nhất là không nên tự ý xâm phạm vào thế giới của đối phương.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lê Phù định rủ Lê Ngôn ra ngoài ăn tối.
Cô thấy cửa phòng làm việc mở nhưng bên trong lại không thấy anh ấy đâu. Đang định gọi thì cô nghe thấy tiếng thì thầm từ nhà vệ sinh, giọng nói bị ép xuống thật thấp, như thể sợ người khác nghe thấy.
\”Ừ, xong việc bên này rồi, anh sẽ về Hồng Kông trước, em nhớ chăm sóc Polly nhé.\”
Hóa ra là đang nói chuyện với bạn gái, vậy mà làm gì lén lút thế không biết.
Lê Phù đảo mắt ngán ngẩm, định đi cho mèo ăn thì bất ngờ nghe anh trai nhắc đến một chuyện rất quan trọng, một chủ đề mà trước đây cô chưa bao giờ được nghe trong nhà.
Lê Ngôn càng nói nhỏ hơn, dường như còn nép vào trong như thể đang trốn tránh. Nhưng Lê Phù đang áp tai vào cửa vẫn nghe được rõ ràng.
\”Chưa, anh vẫn chưa nói với em ấy. Anh nghĩ với tính cách của nó, chắc chắn sẽ bỏ hết mọi thứ mà về nhà. Nhưng dạo này nó bận học lắm, anh không muốn vì chuyện này mà nó phân tâm. Hơn nữa khối u của bố là lành tính, không lan cũng không di căn, không cần lo lắng quá. Tạm thời anh về một mình là được.\”
Anh ấy nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Cạch, cánh cửa gỗ bị mở ra.
Lê Ngôn giật mình, còn Lê Phù đứng yên ngoài cửa. Anh ấy đoán cô em gái đã nghe hết mọi chuyện. Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn anh ấy, rồi cô đột nhiên ngã vào lòng Lê Ngôn, ôm chặt lấy anh trai. Cô không nói gì, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào, tấm lưng mỏng manh run lên từng hồi theo tiếng khóc.
–
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ba ngày sau tại London.
Bầu trời xám xịt, mây đen che kín khắp nơi. Trên ban công của căn penthouse, ở một góc rộng rãi, tiếng đàn piano ngày càng trở nên lộn xộn, ngón tay của Chu Ánh Hi càng lúc càng bấm mạnh và nhanh hơn trên những phím đàn. Hình bóng của anh in trên sàn gạch trắng trông như một cái bóng nặng nề và cô độc. Tiếng đàn piano vang lên trong không gian, từ nhẹ nhàng chuyển thành dữ dội.