Editor: Sel
Vì Lê Ngôn muốn đến Đại học Cambridge nghe giảng, nên đã lên kế hoạch ở lại đây một tuần.
Căn hộ thật ra không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ, nhưng Chu Ánh Hi nói rằng chiếc sofa trong phòng làm việc có thể kéo ra làm giường. Lê Ngôn suy nghĩ một chút, chỉ vài ngày thôi, với lại anh ấy cũng muốn có thêm thời gian ở bên em gái, nên quyết định trải chăn nệm trong phòng làm việc.
Vài ngày qua, anh ấy sống khá thoải mái.
Còn về phần Chu Ánh Hi, sau khi để lại dòng tin nhắn đó, anh dường như biến mất khỏi cuộc sống của Lê Phù.
Vì mỗi ngày sau khi tan học, cô lại có thể cùng anh trai ăn uống trò chuyện, cuộc sống cũng khá vui vẻ và phong phú, nên Lê Phù chẳng còn nhớ đến người kia nữa. Chỉ đến tối ngày thứ năm, khi đang nằm trên sofa ăn salad, bất chợt bên tai cô vang lên những âm thanh mơ hồ như thể vọng lại từ trong giấc mơ.
\”Đứng lại gần chút.\”
\”Không muốn hôn tôi sao?\”
…
Nửa quả trứng gà suýt nghẹn lại trong dạ dày, Lê Phù đặt bát xuống, vội vàng cầm ly nước uống một hơi. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh lại và tự nhắc nhở mình phải quên ngay những âm thanh này.
Nhưng rõ ràng là vô ích.
Lê Phù đảo mắt, rồi lén lút nhìn về phía mà lần trước Chu Ánh Hi đã nằm. Chỉ vừa mới nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, tai cô đã đỏ lên, còn càng lúc càng nóng.
Thật đáng chết! Cô rối bời xoa trán, nói với Tiểu Bào Phỉ: \”Mẹ con mình chuyển nhà nhé, con có chịu không?\”
Gâu gâu–
Tiểu Bào Phỉ từ trước đến giờ chưa từng sủa to với cô, giờ lại ngẩng đầu lên như đang phản đối.
\”Được rồi, không chuyển, để con ở lại thêm một thời gian nữa.\”
Lê Phù dỗ dành mãi, Tiểu Bào Phỉ mới nguôi ngoai, lại nằm xuống, đuôi lắc lư một cách nhàn nhã.
Vì tối nay Lê Ngôn phải đi ăn tối với giáo sư nên cô cũng chỉ tùy tiện làm chút salad ăn, chẳng muốn xem phim hay nghe nhạc, bèn về phòng chui vào chăn.
Cô định tìm Ngô Thi trò chuyện một lúc, nhưng lại không thấy cô nàng đâu. Từ lần cùng Đàm Tự và Chu Ánh Hi đi bar, Ngô Thi trở nên kỳ lạ, ba ngày hai bận cứ chạy lên London, lần nào hỏi, cô nàng cũng bảo là có việc gia đình, nhưng Lê Phù vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô đoán, có lẽ là đang bí mật qua lại với Đàm Tự rồi.
Thôi, kiếm ai khác nói chuyện cho đỡ buồn vậy.
Lê Phù kéo một chiếc gối mềm mại đặt dưới ngực, nằm sấp chơi điện thoại. Sau khi trò chuyện trong vài nhóm, cô bất chợt chú ý đến biểu tượng màu xanh nhạt bị đè bẹp dưới vô số tin nhắn. Đó là một bức ảnh từ phía sau của một người đàn ông đứng bên bờ biển lúc hoàng hôn, đang đeo tai nghe nghe nhạc, tạo nên một cảm giác yên tĩnh và dễ chịu như trong một bộ phim nghệ thuật.
Nhìn thấy ngày tháng, Lê Phù mới nhớ ra rằng cô đã không liên lạc với Chu Ánh Hi suốt năm ngày.
Có lẽ vì sự tò mò, tay cô không kiềm chế được, lướt vào biểu tượng của anh. Cô chỉ định xem trang cá nhân của anh thôi, không phải để liên lạc, nhưng càng cố gắng cẩn thận, cô càng căng thẳng, và tay cô vô tình chạm vào nút \”chạm\” để lại một thông báo ngớ ngẩn là \”Tôi đã chạm vào Chu Ánh Hi\”.