Editor: Fen
Cơn mưa ngoài cửa gột rửa những đường phố cổ.
Mưa ở Edinburgh luôn rơi chầm chậm, nhẹ nhàng dịu dàng như dây tơ tình kéo dài không ngừng.
Chu Ánh Hi mới nhẹ nhàng lật người Lê Phù lại để cô nằm thoải mái nằm thẳng rồi quỳ chuẩn bị đứng dậy thì áo sơmi bất ngờ bị kéo xuống. Anh ngơ ngẩn cúi đầu, ánh mắt của khuôn mặt ửng hồng kia đang ngẩng lên nhìn mình, nhưng cô lúc này đang trong trạng thái thiếu tỉnh táo, nhướng mắt dụ dỗ anh.
\”Cho tôi cắn miếng.\” Cô say khướt chu môi lên trông rất đáng yêu.
Áo sơmi bị kéo thấp xuống, nửa người Chu Ánh Hi nghiêng ngả, Ham muốn anh khó khăn kiềm nén lại dâng lên, anh không tự chủ nâng cằm cô, đôi mắt diu dàng nhưng mạnh mẽ nhìn chằm chằm càng lúc càng gần, \”Trò này chơi với đàn ông lần thứ mấy rồi hử?\”
Anh biết rõ là cô với tình trạng này không thể trả lời, dù cô có trả lời hay không cũng không tính, nhưng anh vẫn muốn hỏi, chính xác mà nói anh không muốn đáp án mà chỉ muốn trút giận thôi.
Thân thể cô như muốn rã ra, Lê Phù vô thức áp mặt lên năm ngón tay đang nâng cằm mình, như thể đó là chỗ dựa, trong đôi mắt mơ mơ hồ hồ, cô xòe tay đếm đếm sau đó vui vẻ híp mắt cười, \”Thứ 100.\”
\”…\” Sắc mặt Chu Ánh Hi lạnh lẽo.
Đô cô không tốt, một khi say là thích khùng điên, không hôn hít lung tung thì rờ rẫm loạn xạ.
Chỉ cần cô uống rượu thì Ngô Thi tuyệt đối không uống, chỉ im lặng nhìn bà cô này.
Chu Ánh Hi bất lực nhìn đôi tay đang sờ mó ngực và bụng mình, mười ngón tay mò mẫm ở bụng dưới, khi sờ đến cơ ngực nhấp nhô, Lê Phù dùng ngón tay ấn ấn, tinh nghịch rên rỉ, \”Cứng quá à.\”
Anh không nói chuyện mà chỉ nghe mấy lời lung tung trong cơn say của cô.
Ngon tay vẫn vuốt ve lui tới cơ ngực và cơ bụng săn chắc, Chu Ánh Hi bị cô trêu chọc càng lúc càng nóng, ngực lấm tấm mồ hôi, nhưng không chỉ có phần trên mà phần dưới lại một lần nữa căng lên.
Uống say tán tỉnh người ta như một tra nữ liều lĩnh.
Lê Phù đương nhiên không hiểu bây giờ anh đang gian nan thế nào, cơn say mang theo những cảm giác kích thích, cô to gan muốn hôn ngực và bụng anh nhưng bị anh cản lại.
Chu Ánh Hi dùng lòng bàn tay chặn miệng cô.
Có tiếng thì thầm khó khăn phát ra từ kẽ hở, là Lê Phù đang mắng anh, \”Đồ keo kiệt.\”
Cũng không phải là không cho hôn, chỉ là Chu Ánh Hi còn có chuyện muốn hỏi, thấp giọng nói nhỏ như dụ dỗ một đứa nhỏ ngây thơ, \”Hôn xong rồi phải chịu trách nhiệm, em còn muốn hôn không?\”
Anh cố chấp muốn nghe một câu trả lời chắc chắn, cho dù đó là điều kiện trao đổi không phù hợp với quy tắc trò chơi.
Cũng không sợ khi cô tỉnh dậy, mọi ký ức liên quan đến đêm này đều biến mất.
Lê Phù đã không còn biết mình đang nói gì đang làm gì, những thứ cô nhìn thấy, những điều cô nghe thấy chỉ đều là ảo ảnh, lúc này cô chỉ chú ý tới cái điểm đỏ đỏ ở ngực anh, trông như quả dâu tây thơm ngon có thể ép thành nước.