Editor: Fen
Nếu Chu Ánh Hi đã đồng ý chơi trò này, Lê Phù đã chơi thì phải chấp nhận nhận thua, cô lấy lát chanh ở mép lý rượu lên, cắn nhẹ, bàn tay chống trên ghế sô pha, quay đầu lại, hướng đến bờ môi anh. Phạt \”cắn chanh\” cô chơi 3 lần rồi nên cũng không lạ lẫm gì, thật ra cũng chỉ có hai ba giây, không ai để ý trò chơi mơ hồ ngắn ngủi này, chính cô còn chẳng nhớ mình đã chơi cùng ai.
Chỉ là lần này có hơi khác, cô biết người đàn ông đối diện này không phải chung loại với đám đàn ông khác.
Trong ánh đèn sàn nhảy ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách ngắn ngủi, ngũ quan tinh xảo của cô phản chiếu vào đáy mắt Chu Ánh Hi, mặc dù động tác cắn chanh như có vẻ không đứng đắn lắm, nhưng vẻ tươi sáng và hào phóng tuôn chảy trên người cô, trong mắt còn có ý cười nhẹ, khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chơi trò chơi độc đáo như vầy, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng răng ngậm lấy một nửa lát chanh kia, trong mắt vẫn hiện lên chút lo lắng.
Cô không né tránh, mà anh rõ ràng có né vài giây.
Rìa chanh dính muối biển mằn mặn, những hạt muối mịn dính lên môi hai người, hương vị giống nhau xộc vào mũi họ, mặc dù bọn họ vẫn duy trì đúng mực, chỉ cắn một góc nho nhỏ, nhưng hai đôi môi ấm áp vẫn chạm vào nhau, làm cho bầu không khí ở góc ghế sô pha tràn ngập ái muội.
\”Ưm…\”
Lê Phù khẽ rên một tiếng, hình như Ngô Thi cùng với mấy cô gái phía sau ồn ào đùa giỡn, không cẩn thận dùng khuỷu tay đẩy cô, người cô nghiêng về phía trước. Chu Ánh Hi không chỉ nghe được âm thanh ngắn ngủi đủ làm anh đỏ mặt tía tai, mà môi mình còn phủ lên môi cô.
Là cánh môi ấm áp chạm vào nhau.
Như hôn như không.
Lông mi hai người đều vô thức chớp chớp mấy cái, sau đó đồng thời thả lỏng miệng ra.
Lê Phù ném chanh lên bàn, trong tiếng nhạc ầm ĩ cô nghe thấy tiếng Chu Ánh Hi xin lỗi: \”Tôi xin lỗi.\”
Anh vẫn luôn duy trì phong thái cùng lịch sự, dù chỉ là một trò chơi, ngay cả khi khả năng cô không quan tâm.
\”Không sao đâu.\” Quả nhiên, cô cũng không quan tâm mấy.
Trò chơi tiếp tục.
Sau mấy lượt chơi, Chu Ánh Hi và Lê Phù đều không bị phạt, Lê Phù đã chìm đắm trong trò chơi, nắm lấy tay Ngô Thơ phấn khích tới nỗi hét vào mấy người thua cuộc, mà Chu Ánh Hi lại giống như người ngoài cuộc không thể gia nhập với bọn họ, lẻ loi ngồi một góc, thỉnh thoảng sẽ được Lê Phù hỏi han một tí.
Trên sàn nhảy đổi thành một ca sĩ nhạc Jazz, chọn một bài rất thích hợp với không khí đêm mưa ở Luân Đôn 《When the Lightning Strikes》.
Chu Ánh Hi cong người, cầm ly rượu lên, cảm xúc miên man theo tiếng hát.
\”Under your skin
Ẩn dưới da em
String me up high
Nâng anh lên cao…\”