[Hoàn-Edit-H] Nhớ Mãi Không Quên – Bất Gia Đường – Chương 37: Tách xa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn-Edit-H] Nhớ Mãi Không Quên – Bất Gia Đường - Chương 37: Tách xa

Edit by Kiera

Tiếng thở dốc đan xen lẫn nhau, trên chiếc sô pha êm ái, hai thân thể trần trụi cùng màu da khác biệt rõ ràng chồng lên nhau.

Lục Diễm sờ mái tóc đen bị ướt đẫm mồ hôi của cô, rồi hôn lên vành tai nhỏ nhắn, côn thịt sau khi bắn ra vẫn còn đặt trong tiểu huyệt của ai đó.

Sau khi Trình Niệm Niệm đã khóc hết lần này tới lần khác thì thân thể cũng trở nên mỏi mệt, mềm nhũn đến kỳ lạ, nhưng cánh tay lại chặt chẽ mà ôm lấy cổ của Lục Diễm, cọ vào cổ anh như con mèo nhỏ đã được ăn no, ngửa hương vị trên người đối phương.

Sau khi cao trào đi qua thì hoa huyệt phấn nộn vừa ướt lại vừa nóng, hoa môi sau khi bị cọ xát cũng trở nên sưng lên, giống như cái miệng nhỏ đói khát lúc đóng lúc mở mà ngậm lấy côn thịt nửa cứng.

Lục Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ mông của cô, cau mày, anh muốn đặt cô gái nhỏ xuống, bằng không anh không dám bảo đảm sẽ không ép hoa huyệt non mềm tiết ra tinh dịch cùng dâm thuỷ rồi lại hung hăng muốn cô một lần nữa đâu.

Trình Niệm Niệm cảm thấy lý trí đang dần dần rời xa mình rồi, dây thần kinh trung ương của não dường như muốn tách ra khỏi thân thể.

Không khỏi vặn vẹo cái mông nhỏ, cô mơ màng cảm thấy côn thịt đang cắm trong thân thể dần cứng lại, khe rãnh quy đầu quát lau một chút nếp uốn trong hoa huyệt.

Ưm một tiếng, mang theo hơi nóng phả ra trên lồng ngực dần phập phồng của anh.

Há mồm ngậm lấy đầu vú màu nâu trước mặt, nghe được phía trên truyền đến tiếng kêu rên, cô buông thịt viên bị nước dính ướt ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Diễm,

Khuông mặt bình tĩnh lúc trước trở nên vặn vẹo, Lục Diễm nhìn thân thể nhỏ nhắn đã trở nên mềm nhũn vẫn không biết sống chết mà trêu chọc mình, chớp chớp mắt, ướt đẫm một mảnh.

\”Anh sẽ đi thăm em sao?\”

Mắt hạnh phiếm ngây thơ, vẻ mặt tràn đầy hồn nhiên.

Hai má diễm sắc cùng thân thể trần trụi cố tình ám chỉ dâm mị, nơi côn thịt tương liên với hoa huyệt cũng trở nên nóng lên, huyệt Thái Dương của Lục Diễm ẩn ẩn nhảy lên.

Anh kiềm chế sắc dục dưới đôi mắt của mình, tay lại tự động xoa nắn nhũ thịt phấn nộn, tinh tế mà nắn bóp da thịt non mềm, rồi khẽ hôn lên cánh môi của cô: \”Em nhớ anh, thì anh sẽ đi được không?\”

Trình Niệm Niệm biết anh đang dỗ mình, nhưng tưởng tượng đến việc mỗi ngày đều không thấy anh, hốc mắt bắt đầu trở nên ẩm ướt, mếu máo nhỏ giọng làm nũng: \”Vậy anh chắc chắn sẽ không đi thường xuyên được…\”

Nhưng cô rất ngoan.

Cô vặn vẹo cơ thể kề sát mình chạm vào Lục Diễm, làn da cọ xát làn da mà dính lại kín mít, tê dại khắp người cùng cảm giác ngứa ngáy trên làn da, hơi thở nhẹ ấm bên tai anh, hôn hôn anh, rồi lại hôn thêm một chút nữa.

\”Anh không được… nói chuyện với những cô gái khác…\”

\”Em muốn anh mỗi ngày đều… Đều phải nhớ em….\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.